Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3086: Một quyền cũng có thể đánh chết ngươi

“Ngươi nói không phải là Vạn Cổ Hối chứ?” A Cửu lên tiếng. Trước khi đến Sương Nguyệt đảo, Hạ Thiên từng đề cập đến việc này vời nàng, đến bây giờ nàng vẫn còn ấn tượng: “Đó là công ty chuyên bán cổ trùng. Ông chủ hình như tên Trương Mộ Hạ, còn có một lão đầu họ Vạn nữa.”
“Ta biết rồi.” Lông mày Hồ Hóa Vũ cau càng chặt hơn: “Bọn họ là người của Vạn Cổ Hội, cũng là tộc nhân cổ tộc nhưng khác với chúng ta. Chúng ta chủ trương không tiếp xúc với thế tục, phòng ngừa cổ độc làm hại người bình thường, còn bọn họ chủ trương lợi dụng cổ trùng mưu lợi, thậm chí còn có thể dùng cổ trùng sát hại tính mạng của người khác.”
Hạ Thiên cười nói: “Hình như cũng không khác gì âm Y Môn lúc trước?”
A Cửu bất mãn trừng Hạ Thiên: “Ngươi nói cái gì đó?”
“Cửu nha đầu, nàng không cần khẩn trương. Ta không nói nàng và vợ Y Y mà.” Hạ Thiên nghiêm túc giải thích: “Ta nói chính là cái đám âm Tiểu Tứ, âm Tiểu Thất.”
“m Tiểu Tứ chính là Ứng Hiểu Nguyệt.” A Cửu chậm rãi nói: “Còn âm Tiểu Thất không phải bị ngươi xúi giục sao?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Điều này không mâu thuẫn với việc âm Y Môn thích mưu tài sát hại tính mệnh người khác. Tuy nhiên, nếu không nhờ âm Y Môn, trước kia ta cũng không nhanh như vậy tiến tới với vợ Vân Mạn. Haiz, không biết vợ Vân Mạn, còn có các bà vợ khác ở Tiên Vân đại lục có nhớ ta hay không?”
“Dừng lại.” A Cửu cũng không muốn nghe con hàng này thuật lại tình sử của hắn.
Rất nhanh, xe đã chạy đến đỉnh núi. Ở đó có một biệt thự, từ trên cao nhìn xuống có chút khí phái.
“Không phải nói cổ tộc đều nằm trong sơn cốc sao?” A Cửu bước xuống xe, quan sát xung quanh, lấy làm lạ hỏi: “Không nghĩ đến lại cao điệu như thế, xây hẳn biệt thự trên đỉnh núi.”
“Ngoài Nam Cương, người biết cổ tộc cũng không nhiều.” Hồ Hóa Vũ mỉm cười đưa chìa khóa xe cho một người hầu, sau đó nói với A Cửu: “Nhưng ở Nam Cương, thân phận bên ngoài của tộc nhân cổ tộc đều khá hào nhoáng, ví dụ như thân phận bên ngoài của nãi nãi ta là người sáng lập tập đoàn y dược Cổ Nguyệt.”
“Bên trong Nguyệt Phương Nguyên có những ai vậy?” A Cửu hỏi dò.
Hồ Hóa Vũ sửng sốt, dường như không nghĩ đến A Cửu sẽ hỏi điều này, nhưng vẫn mỉm cười đáp: “Chính là Cổ Thần bà bà, Đại tế ti và nhóm cổ sư hạch tâm nhất của cổ tộc.”
A Cửu nói: “Ta có thể đến đó không?”
“Chỉ cần các ngươi có thể lấy được thành tích ba hạng đầu trong thịnh hội y giới, các ngươi có thể đến Nguyệt Phương Nguyên nửa tháng.” Hồ Hóa Vũ nói, bỗng nhiên cảm thấy tiếc nuối: “Thật ra ngay cả ta cũng chưa từng đến Nguyệt Phương Nguyên. Nếu hai vị có thể lấy được thành tích, hy vọng có thể dẫn ta đi theo, ta cũng muốn đến đó xem.”
A Cửu có chút ngoài ý muốn: “Còn có thể dẫn người vào sao?”
“Ba hạng đầu đều có thể mang từ ba đến năm người cùng đi.” Hồ Hóa Vũ đáp, sau đó dẫn Hạ Thiên và A Cửu chậm rãi bước vào đại sảnh căn biệt thự.
Hạ Thiên bước vào, quan sát xung quanh, đột nhiên hỏi: “Mỹ nữ mà ngươi nói đâu rồi?”
“Ngươi.” A Cửu nổi giận, nhưng rồi lại hết giận. Dù sao tính cách của Hạ Thiên là như thế, muốn đổi cũng không đổi được, nên chậm rãi thích ứng thôi.
“Ha ha ha.” Hồ Hóa Vũ mỉm cười, nháy mắt với Hạ Thiên: “Hạ Thiên, ngươi đừng vội. Tuy hôm nay là gia yến, nhưng nãi nãi ta cũng đã mời một số người thân cận với gia tộc, trong đó có hai nhà mang theo tôn nữ bảo bối của bọn họ đến, người nào cũng đều là mỹ nữ.”
“Tốt nhất là mỹ nữ thật sự.” Hạ Thiên hoàn toàn không yên tâm với gu thẩm mỹ của Hồ Hóa Vũ, trịnh trọng nói: “Nếu dung mạo không dễ nhìn, ta nhất định sẽ đánh ngươi một trận.”
“Ơ…” Hồ Hóa Vũ thấy Hạ Thiên nghiêm túc như thế, không khỏi do dự. Sau khi nhìn ánh mắt của Hạ Thiên, hắn ta không thể không cam đoan: “Yên tâm đi, tuyệt đối là đại mỹ nữ. Nếu không đẹp, ta mặc cho ngươi đánh ba quyền.”
“Vậy thì không cần.” Hạ Thiên mỉm cười vỗ vai Hồ Hóa Vũ: ‘Không nghiêm trọng như vậy đâu, cũng không cần đánh ba quyền.”
Hồ Hóa Vũ yên tâm hơn một chút.
“Chỉ một quyền ta đủ đánh chết ngươi rồi.” Hạ Thiên cười ha hả.
Hồ Hóa Vũ: “…”
“Hai vị, mời vào phòng khách chờ một lát.” Hồ Hóa Vũ đành phải nói sang chuyện khác: “Ta phải đi thông báo với nãi nãi ta một tiếng. Hồ Nhất Vạn, ngươi dẫn hai vị khách quý đến phòng khách, tuyệt đối không được chậm trễ, có nghe hay không?”
Một quản gia trẻ tuổi anh tuấn, dáng người hơi cao, có chút tà mị chậm rãi bước đến, gật đầu đáp: “Vâng, tiểu thiếu gia.”
Hồ Hóa Vũ giao phó xong, lập tức đi như chạy trốn.
“Ta là quản gia Hồ Nhất Vạn, hai vị khách quý, mời sang bên này.” Hồ quản gia tươi cười, nghiêng người dẫn Hạ Thiên và A Cửu đến phòng tiếp khách.
“Ngươi tên Hồ Nhất Vạn?” Hạ Thiên nhìn chằm chằm vị Hồ quản gia mấy lần, nhịn không được liền hỏi.
Hồ quản gia nhẹ gật đầu: “Không sai, tiểu nhân tên Hồ Nhất Vạn, không biết khách nhân có nghi hoặc gì sao?”
“Nhất Vạn thì có sức gì chứ?” Hạ Thiên cười nói: “Tại sao ngươi không tên Hồ Bách Ức, ít nhất cũng là Bách Vạn?”
Hồ quản gia ngẩn người, sau đó cười nói: “Khách nhân nói quá rồi, ta chỉ là một quản gia nho nhỏ, danh tự là do lão thái thái đặt, ta không dám đổi loạn.”
Hạ Thiên nói: “Tên không dám đổi loạn, thế tại sao ngươi lại dám giả mạo người kia?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận