Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2507: Chính chủ đến

Sau khi giọng nói lười biếng này vang lên, mấy nữ nhân trong lòng liền bình tĩnh lại, thậm chí trong mắt còn có chút ẩm ướt, nhưng bởi vì tính cách mà cách bọn họ thể hiện ra cũng không giống nhau.
Ánh mắt Triệu Thanh Thanh sáng lên, sự vui sướng tràn ngập trong lời nói, một phát phi qua; Lam Y Nhân ngơ ngác một lúc cũng nhịn không được mà lao qua đó, ôm chặt lấy eo Hạ Thiên; Tô Bối Bối mặc dù luôn nói Hạ Thiên không tốt, nhưng trong lòng thật ra rất nhớ tên háo sắc này, bây giờ thấy hắn trở về, cảm xúc khó mà kiềm được, có điều là bản thân nàng dè dặt, chỉ đứng từ xa nhìn Hạ Thiên là đã đủ rồi.
Ninh Nhụy Nhụy đứng im không nhúc nhích, nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn Hạ Thiên, phát hiện hình như hắn gầy rồi, lại có chút đẹp trai hơn; Thạch Thuần ở một bên cười tủm tỉm, Dương San chỉ cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Rõ ràng không xa nhau quá lâu, vậy mà bọn họ lại cảm thấy như cách ba thu.
Trước giờ Hạ Thiên đều không từ chối ai cả, trực tiếp cho mỗi nàng một cái ôm, cảm xúc hạnh phúc lập tức bùng nổ, chút cảm giác thất bại ở bên Y Tiểu Âm cũng từ từ biến mất đi.
Nam nhân trung niên mặt chữ quốc yên lặng ngồi một bên nhìn mọi chuyện, lại rót đầy một tách cà phê, nở nụ cười như có như không.
“Đồ háo sắc kia, chàng sờ đi đâu đấy!” Tô Bối Bối đột nhiên nhảy dựng lên, lập tức cho Hạ Thiên một quyền, hung ác trừng mắt hắn: “Vừa về đã táy máy chân tay, ở đây còn có kẻ thù đấy, là lúc để chơi sao?”
Hạ Thiên cười hì hì: “Bối nha đầu, ý của nàng là khi không có người thì có thể chơi à?”
“Đồ lươn lẹo nhà chàng, mơ đẹp nhỉ.” Tô Bối Bối ửng đỏ, không có cốt khí nói với Triệu Thanh Thanh và Lam Y Nhân: “Hai người các ngươi quản hắn đi chứ, bằng không thì cứ cho hắn no bụng đi, chứ lúc nào cũng nắng chói chang như bọn chó đực thế.”
“Ngươi ví von kiểu gì đấy!” Triệu Thanh Thanh ôm Hạ Thiên không rời tay, ánh mắt bất mãn nhìn chằm chằm Tô Bối Bối.
Lúc này Ninh Nhụy Nhụy cũng không khỏi nhắc nhở: “Này, lưu manh chết tiệt kia, ở đây còn có người đấy, ngươi có thể tém tém lại chút được không, đừng làm mất mặt nhau.”
“Người ngoài thì sao chứ.” Hạ Thiên chẳng thèm quan tâm, lười biếng nói: “Ta gần gũi nữ nhân của ta, liên quan cái beep gì đến hắn.”
“Nếu như hắn thật sự có ý thức thì đã nên rời khỏi rồi, bằng không tí nữa muốn đi cũng không đi nổi.”
Nam nhân mặt chữ quốc cười ha ha: “Theo lý thì đúng là bản vương phải tránh mặt đi chốc lát, để các ngươi hưởng thụ niềm vui gặp lại.”
“Có điều thời gian của bản vương có hạn, cần phải xử lý xong mọi chuyện trong ngày hôm nay, vậy nên xin lỗi nhé.”
“Ngươi muốn giải quyết việc gì thì đi đi.” Hạ Thiên có chút không vui nhìn người này: “Tại sao phải đến làm phiền nữ nhân của ta?”
“Thế là ngươi nói sai rồi.” Nam nhân kia xòe tay, “Ta không tính làm phiền bọn họ, mà là muốn giết bọn họ chôn theo con ta, sau đó dụ ngươi ra để báo thù cho con trai ta.”
Hạ Thiên bĩu môi: “Con trai ngươi là ai?”
“Ứng Văn Sơn?” Nam nhân mặt chữ quốc thản nhiên nói: “Chính là chết trên tay ngươi.”
“Ai nhớ đâu.” Hạ Thiên nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu: “Đồ đần chết trên tay ta nhiều lắm, ta không có rảnh mà nhớ hết.”
Đáy mắt nam nhân kia lóe lên một tia tức giận, nhưng nét mặt không thay đổi gì, vẫn khí phách âm u như cũ, cười nói: “Có lẽ con gái ta thì ngươi có chút ấn tượng, con bé tên Ứng Hiểu Nguyệt, gần đây ở cùng với ngươi.”
“Ồ, vậy thì ta nhớ ra rồi.” Hạ Thiên thờ ơ nói: “Mấy ngày này đúng là ở cùng nàng trên đảo Sương Nguyệt.”
Nam nhân cười nói: “Con bé còn sống không?”
“Còn chứ.” Hạ Thiên tùy tiện đáp: “Cơ mà vẫn ở trên biển, chắc tầm hai ngày nữa mới đến Tân Cảng.”
Lúc hắn ở trên du thuyền kia bỗng dưng nhận được tin tức của Bé ngoan, nói rằng đám người Tô Bối Bối, Triệu Thanh Thanh xảy ra chuyện, thế là hắn tức tốc quay về Giang Hải.
“Tốc độ của ngươi đúng là rất nhanh.” Nam nhân mặt chữ quốc nghe vậy cười ha ha: “Bản vương càng ngày càng thấy hứng thú với ngươi, nhưng thời gian có hạn, chúng ta bắt đầu đi.”
“Bắt đầu cái gì?” Hạ Thiên ngơ ngác hỏi.
Nam nhân kia chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Hạ Thiên: “Bây giờ giả vờ đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi, bản vương đến để giết ngươi, còn có đám nữ nhân của ngươi.”
“Bản vương còn tính giày vò bọn họ một lát, nếu ngươi quay về rồi thì không còn lãng phí thời gian nữa, ngoan ngoãn chịu chết đi.”
“Ấy dô, cho nên đám đần các ngươi mới phải chết đó.” Hạ Thiên lộ vẻ không vui, chỉ vào nam nhân mặt chữ quốc rồi nói: “Muốn giết ta thì cứ đến tìm ta này.”
“Nhát gan không dám đấu với ta, lại đánh chủ ý lên nữ nhân của ta, thật sự là vừa đần vừa hèn.”
Nam nhân kia cười một tiếng, lạnh lùng nhìn Hạ Thiên: “Miệng lưỡi sắc bén quá nhỉ, chỉ là không biết bản lĩnh của ngươi có mấy phần là thật.”
“Hàng thật trăm phần trăm, hơn nữa so với trong tưởng tượng của ngươi còn lợi hại hơn nhiều.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, đẩy Triệu Thanh Thanh và Lam Y Nhân đang treo trên người hắn ra, vừa cười vừa trấn an nói: “Các ngươi đợi ta chút, ta giải quyết xong tên đần này rồi lại chung gối với các ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận