Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1875. Giá bao nhiêu?

Đó là một nữ nhân trẻ tuổi, gợi cảm kiều mị, bất kể là dung mạo hay dáng người, đều tốt hơn Vương Tuệ Tuệ không ít, đương nhiên, muốn so sánh với Lam Y Nhân, vẫn kém quá xa.
Nhìn trên mặt nàng còn chưa hoàn toàn rút đi màu đỏ, trên cơ bản có thể xác định nàng vừa mới làm cái gì, mà bây giờ nàng đang dựa vào trên người một nam nhân.
Nam nhân đó hơn 20 tuổi, dáng vẻ rất bình thường, căn bản làm cho người ta cảm thấy uể oải suy sụp, nhưng trong nháy mắt hắn nhìn thấy Lam Y Nhân, dường như tinh thần cả người đều tốt hơn.
“Thật là quá đúng dịp.” Vương Tuệ Tuệ hừ nhẹ một tiếng.
“Có vừa khéo hay không, ta nói này Lưu Linh, ngươi không cảm thấy loại thủ đoạn đó quá buồn nôn sao?” Đường Phong lại càng tức giận hơn: “Ngươi như vậy với bán mình có khác nhau sao?”
“Ngươi sao lại nói chuyện như vậy? Các ngươi là...” Nam nhân trẻ tuổi kia mở miệng, hắn đang nói, nữ nhân tên là Lưu Linh dựa vào bên tai hắn nói vài câu, sau đó, hắn dường như đã hiểu ra: “Các ngươi chính là Vương Tuệ Tuệ và Đường Phong có hẹn lần trước với ta đúng không? Đi thôi, các ngươi muốn đầu tư đúng không? Không có vấn đề, tới phòng ta nói đi.”
“Kiều tổng, anh sao lại....” Lưu Linh lập tức gấp gáp.
“Đi đi, người muốn đầu tư không phải ít, chuyện của ta, ngươi cũng đừng quản!” Kiều tổng hơi không kiên nhẫn, đẩy Lưu Linh ra, sau đó nhìn Vương Tuệ Tuệ: “Ngươi, mang theo nhân viên của người cùng đi vào, chính là nàng ấy.”
Kiều tổng chỉ vào Lam Y Nhân, hiện tại, nhìn hắn rất phấn khởi, dáng vẻ của Lam Y Nhân xinh đẹp gợi cảm, trong nháy mắt làm cho hắn có loại cảm giác cắn phải thuốc kích thích.
“Kiều tổng, ngươi hiểu lầm rồi, nàng ấy là bạn của ta, không phải nhân viên của ta.” Sắc mặt của Vương Tuệ Tuệ hơi khó coi, nàng không phải là đồ đần, tên Kiều tổng kia muốn làm gì, đương nhiên nàng hiểu rõ, nói trắng ra, hắn vừa ý Lam Y Nhân.
Nghĩ tới Kiều tổng vừa mới làm gì với Lưu Linh, mà bây giờ điều kiện của Kiều tổng là cái gì, không nói cũng hiểu.
“Đừng dùng trò đó với ta, muốn đầu tư thì theo ta đi lên đi!” Kiều tổng không kiên nhẫn, ừ, bây giờ hắn rất gấp, không còn cách nào, vì Lam Y Nhân thật sự quá mê người.
“Kiều tổng, ta nghĩ, chúng ta cũng không cần ngươi đầu tư.” Vương Tuệ Tuệ hít một hơi thật sâu, thật ra loại chuyện kia, nàng biết thường xuyên xảy ra trong vòng này, nhưng trực tiếp nói ra như thế thì không hợp lẽ thường lắm, đây là lần thứ nhất nàng gặp phải.
Lưu Linh giống như nhẹ nhàng thở ra, mà nàng lại tiến bên tai Kiều tổng, thấp giọng nói câu gì.
“Được, nếu ngươi có thể làm được thì đầu tư gấp bội.” Kiều tổng lập tức gật đầu: “Không, gấp ba.”
“Kiều tổng, ngươi nói phải giữ lời.” Lưu Linh rất cao hứng, sau đó, nàng quay đầu nhìn về phía Lam Y Nhân: “Vị tiểu thư này, xưng hô như nào?”
“Chồng, anh cảm thấy nàng ta có tư cách biết tên của ta không?” Lam Y Nhân cười yêu mị với Hạ Thiên.
“Vợ Tiểu Y Y, không nên nói chuyện với ma lem như vậy, không cẩn thận sẽ bị lây.” Hạ Thiên nói rất chân thành.
“Vâng chồng, ta nghe lời anh.” Lam Y Nhân yêu mị cười với Hạ Thiên, sau đó bẹp một tiếng, hôn một cái lên mặt hắn.
Kiều tổng kia thấy như thế thì ghen ghét nổi điên, đang muốn nói chuyện, Lưu Linh đó lại mở miệng trước.
“100 vạn.” Lưu Linh nhìn Lam Y Nhân: “Ta cho ngươi 100 vạn, ngươi lên lầu cùng với Kiều tổng.”
“Chồng sao hôm nay anh tốt tính như vậy chứ?” Lam Y Nhân bĩu môi, “Sao anh còn chưa đánh người chứ?”
“Ồ, vợ Tiểu Y Y, hôm nay rất chán, xem một vài người quái dị biểu diễn trước.” Hạ Thiên lười biếng nói, bây giờ hắn thật sự rất nhàm chán.
“200 vạn!” Lưu Linh có chút tức giận, nhưng lại lập tức tăng giá.
“Vợ Tiểu Y Y, ma lem đó mặc dù rất xấu, nhưng lại rất biết làm ăn, tên ngu ngốc kia đầu tư cho nàng 1000 vạn, gấp ba chính là 3000 vạn, sau đó nàng ta chỉ lấy ra 200 vạn, không phải là suy nghĩ hão huyền sao?” Hạ Thiên cười hì hì nói.
“Tốt lắm, 1000 vạn!” Lưu Linh lập tức tăng giá, mà nàng căn bản không có cân nhắc tới chuyện làm sao Hạ Thiên biết giá cả đấy của nàng.
“Được rồi, vợ Tiểu Y Y, mặc dù ta rất chán, nhưng không chịu được người xấu xí đó.” Hạ Thiên đứng lên, chuẩn bị ra tay, nhưng lần này, Lam Y Nhân nhanh hơn hắn.
Chát!
Lam Y Nhân đứng dậy, tát một bạt tai lên trên mặt Lưu Linh.
“Chồng, chuyện như vậy giao cho ta, đợi lát nữa anh đi đánh kẻ kia.” Lam Y Nhân cười hì hì: “Miễn cho người khác nói anh khi dễ nữ nhân.”
“Ừm, vợ Tiểu Y Y, thật ra nàng không cần lo lắng, ta chưa bao giờ sợ người khác nói ta khi dễ nữ nhân, ta thường xuyên đánh loại ma lem như thế lắm.” Hạ Thiên đối với điều kia lại không hề để tâm.
“Biết rồi, nhưng ta muốn tự mình chơi.” Lam Y Nhân nũng nịu.
“Ngươi, ngươi thế mà dám đánh ta...” Lưu Linh khó có thể tin được nhìn Lam Y Nhân.
Chát!
Lam Y Nhân lại tát một bạt tai.
“Mặc dù loại nữ nhân như người ta đã thấy rất nhiều, nhưng ta nhìn thấy kiểu người như ngươi thì sẽ muốn đánh.” Lam Y Nhân hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi có thể vì 1000 vạn đã bán mình thì cho rằng người khác đều giống như ngươi? Nếu lui về một vạn bước, loại mặt hàng như ngươi chỉ có giá trị 1000 vạn, ngươi dựa vào cái gì cảm thấy ta chỉ trị giá 1000 vạn?”
Rõ ràng suy nghĩ kia của Lam Y Nhân không có vấn đề gì cả, Lưu Linh kia thế mà không phản bác được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận