Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2522: mụ mập

Dương San hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Được, do ta có chút không bình tĩnh, ngươi cũng đừng tức giận, chúng ta bình tĩnh lại tìm hiểu rõ mọi chuyện, thế mới dễ dàng tìm được du khách.”
“Vốn thế mà.” Nữ nhân mập mạp hừ lạnh một tiếng, cũng không quá cảm thông cho sự xin lỗi của Dương San, “Dương San, đừng tưởng rằng ngươi có chút nổi tiếng trong nghề mà có thể khoa chân múa tay với ta.”
“Ta nói cho ngươi biết, cậu họ ta là phó tổng giám đốc của tập đoàn hành khách Thiên Nhai Bàn, chút thân phận này của ngươi chưa là gì đâu.”
Dương San thật sự vô cảm với loại trò chơi thân phận này, nàng bình tĩnh nói: “Lưu Yến tiểu thư à, chúng ta đang bàn công việc đấy, nếu như ngươi không phối hợp, vậy thì chỉ đành báo cảnh sát thôi, để phía cảnh giác bàn bạc với ngươi.”
“Stop, ngươi đừng có mà hù dọa ta, ngươi có phải cảnh sát đâu, dựa vào cái gì mà hỏi ta.” Nữ nhân này cười khẩy, “Tam đường thúc ta là đại nhân vật trong huyện, coi như ngươi báo cảnh sát thì cũng không thể làm gì ta đâu.”
“Ta đã gọi điện cho chú ta rồi, lát nữa chú ấy sẽ đến, có bản lĩnh thì ngươi cãi với chú ấy đi.”
“Ta không muốn cãi nhau với ai cả, chỉ muốn tìm được du khách giải quyết vấn đề.”
Dương San cảm thấy người này đúng là không thể giao tiếp, hỏi cái gì đáp cái đấy không được à, sao phải vòng vo như vậy, “Lẽ nào ngươi không muốn tìm được du khách sao, ngươi không muốn dừng việc này lại à.”
“Ngươi cần gì phải làm ầm ĩ lên tế, để cho mọi người bình yên không được sao?”
Nữ nhân mập mạp vội mắng Dương San: “Lời này của ngươi có ý gì hả, gì mà ta làm ầm ĩ, rõ ràng là ngươi thì có.”
“Không phải chỉ là hai ông bà giả mất tích thôi sao, có thể bọn họ đã tự xuống núi rồi, có khi đang ngồi ở đâu đó đấy, ngươi nói mất tích là mất tích hả.”
“Ta thấy do ngươi không có lòng tốt ấy, cố ý đưa những tuyến đường không quen cho công ty chúng ta, chính là muốn công ty xảy ra chuyện, sau đó các ngươi bá chiếm Thanh Phong Sơn này, ta đã sớm nhìn ra rồi, ngươi cũng đâu phải người tốt lành gì…” Nói qua nói lại, một xíu thông tin cũng không hỏi được.
“Ngươi đúng là khó hiểu!” Ngay cả Dương San tính tình tốt cũng bị nữ nhân này chọc cho điên máu.
Nữ nhân mập mạp hăng hái vô cùng, ỷ vào thân mình cao to béo khỏe hơn Dương San, nên trực tiếp xông qua, trừng mắt với Dương San: “Ta biết ngay ngươi muốn nhân cơ hội chỉnh ta, còn tìm cái cớ này nữa, ta thấy hai người mất tích ngươi là do ngươi lén giấu đi thì có, sau đó hắt nước bẩn vào ta, xử lý công ty ta!”
“Ngươi, ngươi thật sự là gây rối vô lý!” Dương San chưa từng thấy kiểu người vớ vẩn như này, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Không ít người đang quan sát cũng cảm thấy nữ nhân mập mạp này có chút hơi quá, chỉ là bọn họ đều không dám khuyên can, quyền thế trong nhà nữ nhân này không nhỏ, cũng nổi danh khó chơi, không ai muốn dính vào chuyện phiền phức này.
“Ta gây rối thì sao? Có giỏi đánh ta đi!” Nữ nhân kia tiếp tục xông vào Dương San, ép nàng lùi bước, “Ta còn muốn nói với ngươi đấy, bà đây đã sớm không ưa ngươi rồi.”
“Rõ ràng là dáng vẻ của tiện nhân, lại luôn xem mình là tiên nữ, giả vờ thanh thuần làm gì, còn gì mà hướng dẫn viên đẹp nhất, gì mà tiên tử của Thanh Phong Sơn, ta thấy ngươi là kỹ… Á!”
Lời còn chưa nói xong, chỉ thấy nữ nhân đó hét thảm một tiếng, đồng thời thân thể gần 100 cân kia bắn ngược ra ngoài, nặng nề ngã xuống trên đất.
“Cái con mụ mập ú kia dám bắt nạt nữ nhân của ta à, ngươi muốn ăn đòn đúng không!” Một giọng nói lười biếng vang lên, ngữ khí lộ vẻ không vui.
Dương San nhìn thấy người đến liền vui mừng, trực tiếp nhào vào lòng đối phương: “Chồng ơi, chàng đến rồi.”
“Vợ Tiểu Dương à, nàng đúng là không có khí thế đấu tranh, vậy mà bị mụ mập này ép cho không làm được gì.”
Hạ Thiên ôm lấy Dương San, nâng tay vỗ vào chỗ nào đó.
Gương mặt xinh đẹp của Dương San có chút đỏ ửng, thấp giọng nói: “Đừng, đừng đánh ở đây, có người nhìn đấy.”
“Ta đánh vợ ta mà, ai dám nói gì.” Hạ Thiên không thèm để ý nói.
Có thể mỡ thật sự có thể làm giảm thương tích, nữ nhân mập mạp đó thế mà không bị gì, nàng lồm cồm bò dậy, nghiến răng nghiến lợi quát: “Dương San, đồ tiện nhân, ta đã biết ngươi không sạch sẽ mà, quả nhiên có nam nhân bên ngoài, còn suốt ngày giả vờ tiên nữ gì chứ, bà nhổ vào!”
“Mụ mập này có thù với nàng sao?” Hạ Thiên nghe vậy không khỏi hỏi Dương San.
“Ta không thân thiết với nàng, chỉ coi như biết nhau thôi, dù sao cũng là hướng dẫn viên du lịch trong vòng này.”
Dương San lắc đầu, giải thích nói: “Hôm nay cũng là do du khách của nàng bị mất tích trên núi, ta qua đây xử lý mọi việc, kết quả nàng ta không những không phối mà còn nhắm vào ta.”
“Khỏi cần nghĩ cũng biết mụ mập này đang ghen tị với nàng.” Hạ Thiên gặp nhiều loại người thế này rồi, các cô vợ của hắn trước đó cũng gặp phải nhiều chuyện tương tự.
“Hứ, ta mà cần ghen tị với nàng hả, chồng ta là đại lão rất nổi tiếng đấy, cậu họ ta là…” Nữ nhân đó lại bật máy hát nói về quan hệ gia đình.
Hạ Thiên có chút không kiên nhẫn, hắn ngáp một cái: “Được rồi, mấy thứ rác rưởi đó thì đừng nhắc, trực tiếp nói kẻ lợi hại nhất trong gia tộc ngươi đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận