Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3386: PK không phải đánh nhau sao?

Trên bờ biển, du khách đúng là không ít.
Chẳng những đèn đuốc sáng trưng, còn có không ít tiểu thương tụ tập, không khí náo nhiệt vô cùng.
“Tại sao những người kia đều nói chuyện với cái điện thoại thế?” Ninh Nhụy Nhụy nhìn mấy lần, phát hiện một hiện tượng kỳ quái, người trên bờ biển hầu như đều không ngừng trò chuyện với cái điện thoại của mình.
Cửu Vạn nhìn những người kia, lập tức giải thích: “Bọn họ đều là người dẫn chương trình, đang PK.”
“PK?” Ninh Nhụy Nhụy hoàn toàn không biết từ này, liền quay sang hỏi Hạ Thiên: “Ngươi có biết nó là gì không?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “PK không phải đánh nhau sao? Còn có thể có ý gì nữa?”
“PK là một phương thức phát sóng trực tiếp, hai người dẫn chương trình khiêu chiến với nhau.” Bé ngoan lên tiếng giải thích: “Cách để giành chiến thắng phụ thuộc vào lượt thích và quà tặng của người hâm mộ.”
Hạ Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Đó không phải đang gạt tiền sao?”
“Ừm, ngươi nghĩ vậy cũng không sai.” Bé ngoan vốn muốn giải thích cẩn thận lại một chút nhưng nghĩ lại, cho dù giải thích có rõ ràng, đối với Hạ Thiên cũng chẳng có gì khác biệt, cho nên nàng quyết định không giải thích.
Tuy nhiên, Cửu Vạn lại mỉm cười xấu hổ: “Kiếm tiền thôi mà, có gì khó coi đâu. Chỉ cần bọn họ đừng vứt rác, quấy rầy cuộc sống của người dân nơi này, chúng ta sẽ không can thiệp.”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn những người trên bờ biển, thần thái khác nhau, cử chỉ kỳ quái. Mặc dù không vi phạm đạo đức nhưng quả thật có chút ảnh hưởng tâm trạng du ngoạn của khách du lịch bình thường.
Tuy nhiên, điều này hiển nhiên không liên quan đến nàng.
“Ninh tiểu thư, Hạ tiên sinh, còn có vị ngoan tiểu thư, ta biết có một nơi yên tĩnh, ở đó phong cảnh tốt hơn một chút.” Cửu Vạn quan sát biểu hiện của ba người Hạ Thiên, lập tức đưa ra ý kiến của mình.
Ninh Nhụy Nhụy cũng thích hoàn cảnh yên tĩnh một chút, liền gật đầu: “Vậy làm phiền Cửu Vạn ca dẫn đường.”
Cửu Vạn liên tục khoát tay: “Ca gì chứ, gọi ta Cửu Vạn được rồi, ta thật sự không đảm đương nổi.”
“Đừng nói nhảm nữa, dẫn đường đi.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Để ta xem ngươi có thể chuẩn bị kỹ càng cạm bẫy gì, tốt nhất nên thú vị một chút. Nếu không, ta ném thẳng ngươi xuống biển luôn.”
“Hạ, Hạ tiên sinh, ngươi đang nói cái gì vậy?” Cửu Vạn mờ mịt hỏi: “Ta có chỗ nào đắc tội với ngươi sao?”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn Hạ Thiên, lập tức khoát tay: “Hắn chỉ thuận miệng nói lung tung thôi. Cửu Vạn ca không cần để ý. Ngươi nên dẫn chúng ta đến nơi có hoàn cảnh yên tĩnh kia đi.”
“Được rồi.” Cửu Vạn nghe xong, tâm trạng trở nên tốt hơn, lập tức đi trước dẫn đường, vừa đi vừa giới thiệu: “Ở đó có một tảng đá lớn, giống như có một khối ngọc bóng loáng. Ngồi bên trên, đông ấm hè mát. Nghe người già trong thôn nói, có đôi khi còn có thể nhìn thấy thần tiên. Giá nhà trong thôn chúng ta cũng rất rẻ. Hơn nữa, bên trên nói muốn đầu tư khai thác, gần đây giá tăng rất nhanh. Phía trước còn có một khu biệt thự hướng biển mới xây.”
Ninh Nhụy Nhụy nghe xong, chỉ cười mà không nói gì.
“Ngươi đang làm môi giới nhà đất à?” Bé ngoan mỉm cười nói với Cửu Vạn: “Chúng ta cũng không phải khách quen, chỉ ngẫu nhiên đến đây thôi. Về sau chúng ta không đến nữa, cũng sẽ không mua nhà ở đây, ngươi không cần chào hàng đâu.”
Cửu Vạn mỉm cười xấu hổ, sờ mũi nói: “Ta chỉ thuận miệng nói mà thôi, nếu các ngươi không thích nghe, vậy thì ta không nói nữa.”
Đi được một lát, quả nhiên nhìn thấy đằng trước có một tảng đá lớn.
Tảng đá cao ba mét, rộng bảy tám mét, toàn thân hiện lên màu trắng. Khi mặt trăng chiếu xuống, tảng đá quả thật có cảm giác giống như ngọc.
“Tảng đá kia là do Mạc thúc phát hiện, trước kia được chôn trong cát.” Cửu Vạn hưng phấn nói: “Là Mạc thúc cùng với chúng ta đào hơn nửa tháng mới đào ra được.”
Bé ngoan bỗng nhiên lên tiếng: “Vừa nãy không phải ngươi mới nói người già trong thôn trước kia còn có thể nhìn thấy thần tiên bên trên sao? Thời gian hẳn đã rất lâu, làm sao các ngươi có thể móc ra được?”
“A, trước đây nó đã từng lộ ra ngoài, giống như một tảng đá bình thường. Đen thui, không có ai để ý đến nó.” Cửu Vạn ngẩn người, rất nhanh nghĩ ra một lý do: “Về sau Mạc thúc phát hiện, liền móc nó ra. Bây giờ ai ở đây cũng xem nó như bảo bối.”
Tuy nhiên, bên ngoài tảng đá có một hàng rào sắt vây quanh cao hai mét, bên trên còn gắn điện cao thế, treo thêm một tấm bảng cảnh cáo người khác không được leo lên.
“Tấm bảng này không cần để ý đâu, chỉ dùng để hù sợ những người có ý đồ phá hư mà thôi.” Cửu Vạn mỉm cười giải thích: “Chúng ta có một cánh cửa nhỏ có thể đi vào. Tuy nhiên, tảng đá hơi cao, phải dùng thang mới có thể leo lên. Mọi người chờ một chút, Mạc thúc có giấu một cái thang trong bụi cỏ gần đây.”
“Không cần đâu.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, vừa nhấc chân đã đá vào mông Cửu Vạn một cái.
“A!”
Cửu Vạn kinh hô một tiếng, cả người bay lên, ngã xuống bên trên tảng đá.
Chờ đến khi hắn ta ngẩng đầu lần nữa, hắn ta đã nhìn thấy ba người Hạ Thiên cũng đã đứng trên tảng đá.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Cửu Vạn kinh ngạc, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Hạ Thiên nhìn hắn ta, hỏi: “Có liên quan đến ngươi sao?”
“Không, không liên quan.” Cửu Vạn lập tức nhu thuận lại, cũng không nói nhiều như trước, thành thật đứng bên cạnh, không dám tùy tiện chen ngang vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận