Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2465: Còn tự luyến hơn cả ta

Bốn phía tĩnh lặng, không có ai trả lời Y Tiểu m.
Tất cả mọi người ở hiện trường đều đang hai mặt nhìn nhau, theo bản năng tìm tòi bóng dáng của lão môn chủ Tiêu Vô Bệnh, nhưng cũng không hiệu quả gì.
"Ngươi núp cũng không ăn thua gì đâu, chi bằng đi ra cùng nhau thương lượng giải quyết vấn đề như thế nào." Y Tiểu Âm cũng không nhụt chí, nói tiếp: "Mưu đồ của âm Hậu, ngươi hẳn là đã biết rõ, ngươi cũng chỉ là một con cờ đối với nàng, hà tất gì phải hi sinh bản thân vì nàng chứ?"
Âm Vô Vũ liếc nhìn đám người, có chút sốt sắng, hỏi: "Ngươi có chắc hắn ở đây không?"
"Vừa nãy trong ánh mắt của Bạch Kỳ Thạch đã xảy ra biến hóa cực kì nhỏ, loại biến hóa đó tuyệt đối không bình thường." Y Tiểu Âm chậm rãi giải thích, "Chỉ có thể nói là có người đang thao túng hắn, hơn nữa khoảng cách không quá xa. Mấy người chúng ta đều ở đây, cái tên còn dám giở trò trong bóng tối, ở trên đảo trừ lão nhân gia hắn ra, ta cũng không nghĩ được người nào khác."
Âm Vô Vũ gật gù: "Điều này cũng đúng."
"Bộ âm Hậu không thể ra tay à?" Ứng Hiểu Nguyệt cũng không tin suy đoán của Y Tiểu Âm cho lắm, "Ta có biết lão môn chủ từ trước đến giờ không lên đảo, trừ khi có tình huống đặc thù."
Y Tiểu Âm lạnh nhạt nói: "Tình huống bây giờ còn chưa đủ đặc thù hả?"
Ứng Hiểu Nguyệt lập tức câm nín.
"Lão môn chủ của các ngươi, chẳng phải là trưởng bối của Tiêu gia bọn ta sao?" Tiêu Diễm Diễm có chút khó chịu nói: "Y Tiểu m, ngươi muốn làm gì hắn đấy?"
Y Tiểu Âm nhìn nàng một cái, thuận miệng hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Thôi được, cũng không liên quan gì đến ta." Tiêu Diễm Diễm cảm nhận được những người xung quanh đều đang lộ ánh mắt bất thiện, phát hiện nơi này là sân nhà của Y Tiểu m, mà nàng với Y Tiểu Âm lại không có thâm cừu đại hận gì, không cần thiết phải gây họa: "Dù sao ta cũng là tiểu nhân vật ở Tiêu gia, các ngươi cứ tùy ý, đừng lôi ta vào cuộc là được."
Một bên, Mã Khỉ Linh nghe được lời của Tiêu Diễm Diễm không khỏi nở nụ cười, nói với nàng: "Bây giờ lại nghĩ không đếm xỉa đến, thì e là đã muộn."
"Chuyện này vốn là không có liên quan gì đến ta." Tiêu Diễm Diễm phản bác: "Đợi đến hừng đông, ta liền tìm thuyền rời khỏi đảo Sương Nguyệt, các ngươi cứ coi như ta chưa từng tới đây là được."
Người mặt quỷ lắc đầu, nghiêm túc nói: "Chỉ sợ chúng ta không đi được."
"Ý ngươi là gì?" Tiêu Diễm Diễm khó chịu nhướng mày, lạnh lùng nhìn người mang mặt nạ quỷ kia, tiếp theo lại nghi ngờ nhìn đám Y Tiểu Âm và Hạ Thiên, trong lòng có một cái suy đoán không tốt: "Lẽ nào các ngươi đều cùng một phe, ngay từ đầu đã lên âm mưu rồi, phải không? Ta cho ngươi biết, đừng hòng lợi dụng ta để uy hiếp Tiêu gia, như vậy chỉ sẽ trồng nứa ra lau mà thôi, địa vị của ta ở Tiêu gia cũng không quan trọng gì cả, không đáng để các ngươi làm như vậy."
"Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi đó, còn tự luyến hơn cả ta." Hạ Thiên bĩu môi, "Cho dù có âm mưu lớn gì, cũng không đời nào nhằm vào ngươi, ai sẽ phí công sức lớn như vậy cho một đồ đần không chút tác dụng nào."
"Ngươi mắng ai là đồ đần hả?" Tiêu Diễm Diễm lập tức khó chịu, lườm Hạ Thiên rồi nói: "Ngươi nói ai không có chút tác dụng nào?"
Hạ Thiên thuận miệng hỏi ngược lại một câu: "Ngươi nghĩ thế nào?"
"Hừ, ta mặc kệ ngươi!" Tiêu Diễm Diễm tức đến nỗi bộ ngực lắc lư, chỉ là nàng không làm gì được Hạ Thiên, đành phải bấm bụng chịu, muốn rời khỏi hòn đảo tồi tàn này, trở lại đất liền, đến lúc đó nhất định phải tìm người giáo huấn nghiêm tên tiểu tử này một trận.
Lúc này, Ứng Hiểu Nguyệt bỗng nhiên nhẹ giọng nói với Y Tiểu m: "Đừng hô nữa, xem ra lão môn chủ đã hạ quyết tâm không hiện thân. Đừng mất thời gian nữa, cứ tìm âm Hậu rồi tính."
Y Tiểu Âm cân nhắc một hồi, cảm thấy có chút đạo lý, bèn nhìn về phía Hạ Thiên: "Có cách nào tìm ra âm Hậu không?"
"Vấn đề là ta chưa từng thấy âm Hậu, cũng không biết khí tức trên người nàng." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, thuận miệng nói: "Thế nhưng, biện pháp cũng không phải là không có, chỉ là khá phiền toái, tỷ như ta có thể cẩn thận lục soát từng tấc đất trên hòn đảo này, coi như nàng trốn dưới lòng đất, ta cũng có thể tóm nàng ra."
"Làm như vậy quá mất công, cũng không cần thiết lắm." Y Tiểu Âm lắc đầu, "Nếu không có gì ngoài ý muốn, người hẳn là ở ngay đây. Trước hết, ngươi xem thử trong đám người ở hiện trường này, có khí tức cổ quái, hay xa lạ nào không, trước tìm ra bọn họ đã rồi tính tiếp."
Hạ Thiên từ trước đến giờ rất nghe lời vợ, nên lập tức làm theo những gì mà Y Tiểu Âm nói.
Trước đó hắn đã từ chỗ âm Vô Vũ tiếp nhận hết luồng ý thức của tất cả tộc nhân trên đảo, nói một cách cổ xưa hơn một xíu thì chính là một sợi hồn phách.
Căn cứ theo những sợi hồn phách này, hắn rất nhanh liền quét hơn ngàn người ở đây, trong lòng nhất thời nắm chắc.
"Thế nào?" Y Tiểu Âm dò hỏi.
"Có mười mấy người khí tức có vấn đề, nhưng chắc là không có quan hệ gì với âm Hậu, chỉ đơn thuần là người có vấn đề mà thôi." Hạ Thiên trả lời: "Vợ Y Y, muốn bắt bọn họ đi ra không?"
Y Tiểu Âm lạnh nhạt nói: "Không cần, ngươi chỉ cho ta xem."
"Chính là tên mập mạp này, còn có tên lùn kia, và..." Hạ Thiên tiện tay chỉ mười hai, mười ba người, cuối cùng ngón tay chỉ xuống lão đầu râu bạc đang đứng gần đó, "Và cả hắn nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận