Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3200: Như vậy mà cũng không chịu nổi sao?

“Như vậy mà cũng không chịu nổi sao?”
Hạ Thiên dùng tốc độ cực nhanh chạy đến Thái Bình Dương, kết quả không bao lâu, hắn phát hiện Hứa Kiều Na ôm trên tay đã ngất đi.
Giải thi đấu của giới sát thủ còn hai ngày nữa mới bắt đầu, Hạ Thiên cũng không vội đến đảo Cuồng Hoan.
Lúc này, hắn mới nhớ đến vừa rồi hình như hắn có đi ngang qua một chiếc du thuyền sang trọng. Chi bằng đến đó nghỉ ngơi một chút rồi nói.
Thế là, Hạ Thiên mang theo Hứa Kiều Na đang hôn mê quay ngược lại.
Không bao lâu sau, người trên du thuyền đều hoảng sợ.
“A, lại đến, lại đến.”
Có người chỉ vào những con sóng trắng xóa đến rất nhanh từ xa, sợ đến mức suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.
“Mau tránh ra.”
Nam thanh niên quần đùi đỏ kêu lên.
“Mọi người đừng nhúc nhích.”
Thịnh tam gia là người đã thấy qua việc đời, lập tức gọi lại những người đang chạy trốn xung quanh: “Người này có thần uy như thế, tránh cũng không có lợi ích gì, chi bằng buông tay đánh cược một lần, xem có thể kết bạn được hay không.”
“Mọi thứ do Tam gia làm chủ.” Nam thanh niên mặc quần đùi đỏ là nhị thế tổ của một gia đình tài sản hàng trăm tỷ. Lần này hắn ta đến đảo Cuồng Hoan thuần túy chỉ là bị người khác giật dây, ôm suy nghĩ phóng túng một phen, nào nghĩ đến sẽ gặp qua cảnh tượng như thế này, đã sớm có ý định bỏ cuộc.
Thịnh tam gia hạ thấp tư thái, vô cùng cung kính cao giọng quát: “Ta là Lao Sơn Thanh Ngưu Cung Thịnh Tam xin ra mắt tiền bối cao nhân.”
Luồng ánh sáng màu trắng ngừng lại trước mui thuyền, sau đó hai bóng người rơi xuống boong tàu.
“Thanh Ngưu Cung? Nghe hơi quen tai nhỉ?” Hạ Thiên tiện tay ném Hứa Kiều Na xuống boong thuyền, ngoáy ngoáy lỗ tai, gương mặt hiện lên sự khó hiểu: “Người của Lao Sơn chạy đến biển làm gì?”
Sau khi Thịnh tam gia nhìn thấy rõ gương mặt của Hạ Thiên, không khỏi kinh ngạc, hiển nhiên rất khó tiếp nhận tuổi tác của Hạ Thiên như thế lại là cao nhân tiền bối.
“Hồi tiền bối, ta được người nhờ vả đến bảo vệ con của cố nhân.” Thịnh tam gia cân nhắc một chút, vẫn giữ vững thái độ khiêm nhường, cũng không bởi vì Hạ Thiên nhìn còn trẻ mà khinh thường hắn: “Không biết tiền bối tu hành ở phúc địa động thiên nào? Không biết có thể kết một mối thiện duyên, ngày sau đến cửa bái phỏng hay không.”
“Ngươi đừng nghĩ đến việc lôi kéo ta. Không đáng đâu.” Hạ Thiên nhếch miệng, tùy ý nằm xuống một chiếc ghế: “Ta tên Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ. Ngươi biết cũng được, không biết cũng được. Ta chỉ muốn nghỉ chân một lát, các ngươi đừng làm phiền ta.”
“Ngươi, ngươi chính là Hạ thần y Hạ Thiên?” Thịnh tam gia nghe được tên của Hạ Thiên, lập tức mở to hai mắt: “Ngươi không phải đang ở Nam Cương sao? Vì sao… lại ở chỗ này?”
Hạ Thiên nhìn Thịnh tam gia: “Ngươi biết ta?”
“Ta đã nghe nói qua.” Thịnh tam gia cung kính đáp: “Sư phụ ta là Quán chủ Thanh Ngưu Quán Cố Thanh Nham. Thời gian trước, ông ấy có đến An Tâm Quán ở Chung Nam Sơn.”
Nói đến đây, Hạ Thiên cũng đã nhớ ra: “À, là lão đạo sĩ mũi trâu. Không phải tu vi của ông ta đã bị ta phế rồi sao?”
“Vâng.” Thịnh tam gia không hề có chút tức giận, ngược lại còn thêm cung kính: “Sư phụ đến nay vẫn còn nhớ ơn Hạ tiên sinh đã hạ thủ lưu tình. Bằng không, ông ấy đã mất mạng rồi. Cho nên, ông ấy đã dặn trên dưới quán phải ghi nhớ ân tình của ngươi.”
“Không có ân tình gì ở đây.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Ông ta đến gây chuyện với ta, ta phế tu vi của ông ta, xem như hòa.”
Thịnh tam gia cười khổ: “Nếu sư phụ biết ta gặp được Hạ tiên sinh nhưng lại không biểu đạt lòng biết ơn, chỉ sợ sẽ vì thế mà không vui.”
“Ông ta có vui hay không liên quan gì đến ta.” Hạ Thiên chẳng hứng thú tốn thời gian vào mấy việc không quan trọng: “Ta chỉ đến nghỉ chân một chút. Chỉ cần các ngươi không muốn chết, ta không thèm để ý đến các ngươi.”
Thịnh tam gia vội vàng nói: “Ta sẽ cho tất cả mọi người rút khỏi đây, đặc biệt dành chỗ này cho Hạ tiên sinh và phu nhân nghỉ ngơi.”
“Nếu con mắt ngươi chỉ dùng để bài trí, ta thấy chi bằng quyên cho người hữu dụng.” Hạ Thiên khó chịu nói: “Ngươi thấy nàng ta giống phu nhân của ta sao?”
“A…” Thịnh tam gia không biết nên nói cái gì, đành ôm quyền xin lỗi: “Là ta nói sai, ta xin lỗi.”
“Thuyền này của các ngươi đi đâu thế?” Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
Nam thanh niên mặc quần đùi đỏ lập tức đáp: “Đến đảo Cuồng Hoan. Chúng ta nhận được thư mời của Bá tước Cuồng Hoan mời đến tham gia tiệc mừng năm mới.”
“Vừa lúc ta cũng muốn đến hòn đảo rách nát đó.” Hạ Thiên ngáp một cái, gương mặt tùy ý: “Trong hai ngày chạy đến nơi có vấn đề gì hay không?”
Nam thanh niên mặc đùi đỏ ngẩn người, vô thức lắc đầu: “Trong hai ngày không thể…”
“Tuyệt đối không thành vấn đề.” Thịnh tam gia lên tiếng đồng ý.
Hạ Thiên khoát tay: “Được rồi, không còn chuyện của các ngươi nữa.”
Nam thanh niên mặc quần đùi đỏ muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị ánh mắt của Thịnh tam gia ngăn lại.
Thịnh tam gia thuận tay lấy gã nam nhân nữ tính trên cột buồm xuống, mọi người vội vàng rút khỏi tầng cao nhất xuống hết tầng dưới.
Sau khi đã vào phòng, nam thanh niên mặc quần đùi đỏ nhịn không được hiếu kỳ trong lòng: “Thịnh tam gia, tiểu tử kia rốt cuộc là ai vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận