Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3235: Cũng không phải không thể cứu

Hạ Thiên bất mãn nhìn hắn ta: “Ta có nói không cứu được con bé à?”
“Vậy xin ngươi hãy mau cứu con bé với.” Lôi Vũ dập đầu với Hạ Thiên: “Ngươi muốn cái gì, ta cũng có thể cho ngươi.”
“Ngươi cảm thấy ta sẽ hứng thú với mấy thứ đồ của ngươi sao?” Hạ Thiên hỏi ngược lại.
Lôi Vũ im lặng, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể dập đầu không nói.
Tô Bối Bối nghi hoặc hỏi: “Tại sao con gái của ngươi lại bị lây nhiễm như vậy?”
“Khoảng mười năm trước, anh trai của ta đột nhiên không biết tung tích, gia tộc cũng liên tục bị đả kích, địa vị ở Giang Hải bị rớt xuống ngàn trượng.”
Lôi Vũ chậm rãi thuật lại: “Cũng may, Lôi gia vẫn còn chút nội tình, gia tộc cũng không đến mực bị sụp đổ nhưng phải tự mình tìm kiếm đường ra. Ta có một người bạn học đại học, nói có đường đi nước ngoài, bảo ta thành lập công ty. Mấy năm đầu, đúng là kiếm được không ít…”
Hạ Thiên không kiên nhẫn nói: “Chúng ta không rảnh nghe ngươi nói nhảm, nói thẳng vào chuyện chính đi.”
“Vâng, vâng vâng.” Lôi Vũ vất vả lắm mới gặp lại người quen ở Giang Hải, nhất thời có chút xúc động, không tự chủ được nên nói nhiều: “Khoảng hai năm trước, người bạn kia của ta muốn rời khỏi công ty, nói sẽ giới thiệu cho ta một người hợp tác tốt hơn, hẹn gặp mặt ở Hawaii. Kết quả, người bạn đó lại ném ta và vợ con của mình ở cái đảo Cuồng Hoan này.”
“Vẫn là nói nhảm.” Hạ Thiên bất mãn trừng mắt nhìn Lôi Vũ: “Nếu còn một câu nói nhảm nữa, ngươi có tin ta một cước đạp chết ngươi hay không?”
“A, không có.” Lôi Vũ đã tận lực không thuật lại nhiều, nhưng nửa ngày sau vẫn chưa vào được chính đề, lại ngừng vài giây mới nói tiếp: “Trên mấy hòn đảo nhỏ này, khi trời vừa tối sẽ xuất hiện một số quái vật, có tóc đỏ, có lông xanh, còn có lông trắng. Nếu bị những con quái vật này đả thương, nhất định sẽ bị lây nhiễm. Nửa năm trước, vợ của ta bị một con quái vật tóc đỏ tổn thương, sau đó biến thành một con quái thú hồng mao. Lôi Lôi cũng bị một con quái vật lông xanh cắn vào cánh tay, sau đó chậm rãi biến dị.”
“Đám quái vật kia ở đâu, ngươi mau dẫn ta đi xem đi.” Hạ Thiên nói.
Lôi Vũ lắc đầu liên tục: “Không đi được đâu. Đám quái vật kia quá hung tàn. Trời vừa tối sẽ thành quần kết đội xuất hiện. Ta luôn ẩn núp ở những nơi không có ánh sáng, mãi cho đến hừng đông mới trở ra.”
Hạ Thiên khó chịu đạp cho Lôi Vũ một cước: “Ta bảo ngươi dẫn đường thì ngươi cứ dẫn đường, lấy đâu ra nói nhảm nhiều như vậy.”
“Thật ra không cần dẫn đường đâu. Lát nữa, đám quái vật kia sẽ tự động xuất hiện.” Lôi Vũ lăn xa mấy mét, sau đó lồm cồm bò dậy, nói: “Hơn nữa, chỉ cần có ánh sáng, có âm thanh, bọn chúng sẽ lập tức xông lại.”
Tô Bối Bối cau mày: “Trên đảo này có quái vật, vì sao đám nhà giàu còn muốn đến đây?”
“Đương nhiên đám nhà giàu đó cảm thấy bọn họ không có khả năng bị quái vật tổn thương.” Hạ Thiên tùy ý nói: “Đám ngu ngốc đó luôn cảm giác mình là thiên mệnh chi chủ. Nàng càng nói trên đảo có quái vật, nói không chừng bọn họ lại càng thêm hứng thú.”
Lôi Vũ gật đầu, xác nhận suy đoán của Hạ Thiên: “Thật ra, quái vật trên hòn đảo này một nửa là do đám nhà giàu đó biến dị ra. Bá tước Cuồng Hoan luôn lấy nhân mạng làm tiền đặt cược. Thắng, có thể thu được lời chúc phúc của ông ta, từ đó biến thành quỷ hút máu cao quý, trường sinh bất lão. Thua thì phải giao ra toàn bộ tài sản, lại còn bị biến thành quái vật.”
“Đúng là biến thái.” Tô Bối Bối khịt mũi coi thường: “Tại sao lại có loại chuyện như thế chứ?”
Hạ Thiên cười nói: “Mấy chuyện này thường xuyên phát sinh, ngu ngốc thì thường không có điểm mấu chốt.”
“Bá tước Cuồng Hoan đúng là đáng chết.” Tô Bối Bối nói với Hạ Thiên: “Ngươi nhất định phải làm thịt ông ta, đừng để ông ta tiếp tục hại người nữa.”
Hạ Thiên gật đầu: “Giết ông ta cũng chẳng có việc gì khó.”
“Điều phiền phức nhất chính là nếu giết bá tước Cuồng Hoan, đám quái vật trên đảo sẽ không có ai có thể khống chế.” Lôi Vũ lo lắng nói: “Đến lúc đó, nhất định sẽ bị người hữu tâm trộm đến đại lục. Như vậy, toàn thế giới thiết tưởng không chịu nổi.”
Ánh mắt Tô Bối Bối cũng hiện lên sự do dự. Dù sao đám quái vật kia cũng từng là người, có lẽ còn có khả năng cứu chữa, cũng không thể bởi vì bọn họ có khả năng nguy hại đến người khác thì không thể phân chia xử lý. Đó chẳng phải là tác phong của nước phát xít nào đó sao?
“Ngươi có cách gì có thể chữa khỏi cho bé gái đó không?” Tô Bối Bối chỉ vào đứa bé gái.
Hạ Thiên biết Tô Bối Bối đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ nói: “Đương nhiên là có. Trên thế giới này không có bệnh mà ta không trị được.”
“Thế đám quái vật bị lây nhiễm nhiều năm trên đảo thì sao?” Tô Bối Bối lại hỏi.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Đám ngu ngốc đó thì không cần phải cứu.”
“Nói thế nào cũng là mạng người mà.” Tô Bối Bối nhìn Hạ Thiên: “Không phải ta có lòng thánh mẫu, mà là ta cảm thấy cái gì cũng nên thử một lần.”
“Cũng không phải là không có khả năng.” Hạ Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng ta cần nhiều hàng mẫu hơn.”
Nói xong, hắn quay sang nhìn Lôi Vũ: “Ngươi bắt nhiều quái vật đến đây đi. Có thể cứu được con gái của ngươi hay không thì phải xem biểu hiện của ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận