Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2691: Ngu ngốc vẫn là ngu ngốc

Bữa tiệc đến đây có tiếp tục nữa hay không cũng không còn ý nghĩa.
Chúng tân khách mang theo tâm trạng phức tạp vội vã rời đi. Tuy nhiên, Khâu Kiến Cơ của An Tâm Quán cùng với tiểu đạo cô Niệm Tâm và cha mẹ cô bé vẫn ở lại, trịnh trọng nói lời cảm ơn Hạ Thiên và Nhậm chưởng giáo.
“Khâu sư huynh, thật ngại quá, để huynh chê cười rồi.” Nhậm chưởng giáo và Khâu Kiến Cơ là người đồng lứa, tu đạo Chung Nam Sơn từ thuở nhỏ, quan hệ tất nhiên thân cận hơn người bên ngoài rất nhiều.
Khâu Kiến Cơ mỉm cười: “Nhậm chưởng giáo khách sáo quá rồi. Ta mới là người làm trò cười hơn hai mươi năm.”
“Haiz, ta cũng có nghe nói chuyện của ngươi.” Nhậm chưởng giáo thở dài, không khỏi có cảm giác đồng bệnh tương liên: “Khi đó ta đang đến thời điểm bế quan quan trọng, không thể viện thủ, ta thật sự có lỗi với ngươi.”
Khâu Kiến Cơ lòng dạ rộng rãi, cũng không để chuyện này trong lòng: “Nhậm chưởng giáo, ngươi không cần phải như vậy. Thế nhân đều có tạo hóa, ngươi cũng không phải thần tiên, sao có thể nhìn thấy rõ chuyện này. Ta, đồ đệ và Niệm Tâm ở lại chính là muốn nói một lời cảm ơn với Hạ thần y, còn có Nhậm chưởng giáo. Không có mọi người, An Tâm Quán sẽ không còn trên đời này nữa.”
“Bần đạo không làm được gì cả, tất cả đều là công lao của Hạ cư sĩ.” Nhậm chưởng giáo không dám tranh công, ngay cả mạng của ông cũng là do Hạ Thiên cứu. Ông thật sự không làm được cái gì.
Hạ Thiên thấy hai người nhắc đến mình, không khỏi nhếch miệng: “Hai người muốn làm gì, cứ đứng đó nói nhảm cả nửa ngày thế.”
“Không phải nói nhảm. Chúng ta chỉ muốn biểu đạt lòng biết ơn của mình mà thôi.” Khâu Kiến Cơ mỉm cười trả lời.
Hạ Thiên không kiên nhẫn nói: “Các ngươi đang nói nhảm còn gì. Trị bệnh cứu người đã sớm thanh toán xong, cứ ở đó cảm ơn tới cảm ơn lui, chán thật!”
Hạ Thiên đã nói đến mức này rồi, Khâu Kiến Cơ cũng không tiện nói thêm điều gì. Tiểu đạo cô Niệm Tâm cũng chỉ có thể giấu sự cảm kích của mình vào lòng, dự định một ngày nào đó sẽ tìm cơ hội hồi báo là được.
“Khâu sư huynh, nếu huynh đã đến đây, huynh cũng đừng vội rời đi. Trùng Dương Cung không thiếu phòng cho khách, huynh ở lại mấy ngày nhé.” Nhậm chưởng giáo thấy Khâu Kiến Cơ đang định chắp tay, vội nghiêm mặt nói: “Hơn nữa, có một số việc, bần đạo còn cần ngươi giúp đỡ và xử lý.”
Khâu Kiến Cơ cũng không từ chối. Ông cố ý ở lại, chắc cũng có chuyện cần cân nhắc.
“Tốt, tốt, tốt.” Nhậm chưởng giáo vô cùng cao hứng, đang định nói tiếp, lại có người ngắt lời ông.
“Sư phụ, người này nên xử lý như thế nào?” Đạo trưởng mày rậm nắm lấy Hồng Dương Chân Nhân đang nằm im dưới đất, nói với Nhậm chưởng giáo: “Hắn ta đến từ Tiểu Tiên Giới, chúng ta giữ lại sẽ là mối họa, chi bằng một đao giết chết, tránh hậu hoạn về sau.”
Ông ta nói rất lớn tiếng, người trong đại điện không khỏi nhìn sang.
“Ngươi nói không đúng.” Thạch Thuần suy nghĩ đơn thuần, vô thức nói một câu: “Ngươi giết ông ta, chẳng phải ngươi sẽ kết tử thù với Tiểu Tiên Giới sao? Hậu hoạn dường như càng lớn hơn nữa.”
Đạo trưởng mày rậm nghe xong, trừng mắt nhìn Thạch Thuần: “Nhóc con như ngươi thì biết cái gì?”
“Này, ta không phải nhóc con, ta đã trưởng thành từ lâu rồi.” Thạch Thuần khó chịu: “Còn nữa, lời này của ngươi chỉ có khi người lớn nói chuyện với trẻ con mới nói như thế mà thôi.”
“Ngươi.” Đạo trưởng mày rậm không nén được giận, đang định lớn tiếng mắng Thạch Thuần, lại gặp phải ánh mắt hờ hững của Hạ Thiên, lập tức câm như hến.
Hạ Thiên cười nói: “Nếu ngươi muốn giết ông ta, ngươi hoàn toàn không cần hỏi, cứ lén dẫn hắn ta đi, tìm một chỗ không người rồi giết không được sao?”
“Ngươi này mạo phạm Trùng Dương Cung ta, ta và hắn ta không có ân oán, ta giết hắn ta làm gì?” Đạo trưởng mày rậm cãi lại.
“Ngu ngốc thì cũng vẫn là ngu ngốc.” Hạ Thiên khinh thường, lười biếng nói: “Ngươi muốn giết ông ta nhưng lại sợ bị người của Tiểu Tiên Giới ghi hận, cho nên ngươi muốn mượn đao giết người. Ngươi cảm thấy ở đây còn ai ngu hơn ngươi nữa không?”
Nhậm chưởng giáo nhìn đạo trưởng mày rậm, ý vị thâm trường: “Đan Trần, vi sư đã từng rất tín nhiệm ngươi. Khi ta bế quan, ta đã giao lại toàn bộ sự vụ trong ngoài Chung Nam Sơn cho ngươi. Nhưng Chung Nam Sơn lại trở thành cái sàng, thế lực nhiều nơi cắm rễ không nói, còn thiếu chút nữa làm hỏng linh mạch Chung Nam Sơn ta, ngươi giải thích như thế nào đây?”
Đạo trưởng mày rậm há to miệng, không dám nói gì.
“Thôi.” Nhậm chưởng giáo thở dài, phất tay nói: “Nể tình sư đồ nhiều năm, vi sư cũng không truy cứu quá sâu, ngươi hãy xuống núi, để lại hai chữ Đan Trần, từ nay về sau ngươi hãy sử dụng tục danh của mình trên chốn giang hồ.”
Đạo trưởng mày rậm bỗng ngẩng đầu, khó tin hỏi: “Sư phụ, ông muốn trục xuất ta khỏi sư môn?”
“Ngươi muốn ở lại núi cũng được, nhưng phải xử lý theo môn quy.” Nhậm chưởng giáo hừ lạnh một tiếng: “Phong cấm tu vi, lột quần áo, phạt ngồi băng thất bảy bảy bốn mươi chín ngày, ngươi cảm thấy mình còn có thể sống sao?”
Ai biết được đạo trưởng mày rậm dập đầu một cái, cao giọng trả lời: “Đệ tử nguyện ý bị phạt.”
“Chư vị, mọi người thấy phải giải quyết chuyện này như thế nào cho phải?” Nhậm chưởng giáo cảm thấy ngoài ý muốn, không khỏi nhìn Khâu Kiến Cơ, Hạ Thiên, còn có mấy người Trương Minh Đà, hiển nhiên đang trưng cầu ý kiến của bọn họ.
“Đây là nội vụ Trùng Dương Cung ngươi, ta mặc kệ.” Trương Minh Đà vẫn uống rượu như cũ, thưởng thức ánh trăng, không thèm để ý mấy chuyện này.
Hạ Thiên lại càng không có hứng thú: “Không còn việc gì thì giải tán thôi. Ta còn phải đi ngủ với tiểu muội chân dài và Thuần nha đầu nữa.”
Ninh Nhụy Nhụy không khỏi đính chính: “Là ngươi đi ngủ phần ngươi, ta ngủ với Thuần Thuần.”
“Không sao, cũng giống nhau mà thôi.” Hạ Thiên cười nói.
Thạch Thuần ôm lấy eo nhỏ của Ninh Nhụy Nhụy, đắc ý nhìn Hạ Thiên đang cau mày.
Hiển nhiên, ba người Hạ Thiên cũng không có hứng thú với việc Nhậm chưởng giáo xử lý đạo trưởng mày rậm như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận