Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3352: Đầu óc của ngươi đúng là có bệnh

“Ha ha ha, sợ rồi sao?”
Nhạc Nhất San đâm con dao cách cổ Ninh Nhụy Nhụy khoảng một tấc, gương mặt tràn ngập sự mỉa mai: “Loại nữ nhân dáng dấp xinh đẹp chán ghét như ngươi, lát nữa ta sẽ rạch nát mặt của ngươi, rồi từ từ giết ngươi.”
“Đầu óc của ngươi đúng là có bệnh.”
Ninh Nhụy Nhụy cũng không sợ hãi, chẳng qua nàng cảm thấy chết trong tay loại nữ nhân như thế thật sự có chút thua thiệt: “Muốn giết thì giết nhanh một chút, còn không thì biến ra xa đi.”
“Chà, tâm trạng của ngươi vẫn còn tốt lắm.”
Nhạc Nhất San cười lạnh không thôi, lắc lư con dao ba cạnh trước mặt Ninh Nhụy Nhụy: “Chờ mặt của ngươi bị cạo nát, xem ngươi có còn đắc ý được nữa hay không.”
“Ngươi khó tránh có chút đắc ý quá mức.” Ninh Nhụy Nhụy lạnh giọng đáp: “Chân của ta đang bị giữ chặt, nhưng rất nhanh ta có thể thoát ra, đến lúc đó ngươi đừng trách ta hạ thủ không lưu tình.”
“Ha ha ha.” Nhạc Nhất San lại càng cười vui vẻ hơn, ánh mắt tràn ngập sự khinh thường: “Ngươi có thể thử một lần. Ngươi càng phản kháng, bùn âm Hồn lại càng quấn ngươi chặt hơn. Ngươi chết cũng sẽ nhanh hơn.”
Tiếp theo, nàng ta bắt đầu giải thích với Ninh Nhụy Nhụy nhằm đả kích tâm trí của nàng, để nàng biết được sự lợi hại trong đó.
“Ngươi có biết vì sao thứ này được gọi là bùn âm Hồn không? Bởi vì bên trong có vô số oan hồn oan quỷ, nhưng bị uy áp bí cảnh U Minh trấn trụ, chỉ có thể sợ hãi, cùng nhau tạo thành vũng bùn này.”
Nhạc Nhất San khinh thường nhìn Ninh Nhụy Nhụy, càng nói càng kích động: “Ta không ngại nói cho ngươi biết, khi rơi vào vũng bùn này, chỉ có ba người mới có thể cứu được ngươi. Một là chủ bí cảnh này. Mà cái này ngươi cũng đừng nghĩ đến. Nơi này đã là tàn cảnh, cũng bởi vì cảnh chủ đã chết. Hai là Phụ Thiên Kiếm Khí của Tào gia. Ba là Kinh Tuyệt Thần Gai của Nhạc gia ta.”
Lúc này, Ninh Nhụy Nhụy đưa mắt nhìn kiếm khí xung thiên đằng xa: “Phụ Thiên Kiếm Khí mà ngươi nói là cái kia phải không?”
“Không sai.” Nhạc Nhất San cười khẽ: “Nhưng ngươi cũng đừng huyễn tưởng trong lòng. Tào gia và Nhạc gia ta là thế gia, người của Tào gia không thể nào cứu ngươi, mà ta thì lại càng không có khả năng cứu ngươi.”
Ninh Nhụy Nhụy lạnh nhạt nói: “Không cần các ngươi đến cứu, ta tự có cách để thoát thân.”
“Ngươi đúng là không thấy quan tài thì không đổ lệ.” Nhạc Nhất San thấy tinh thần của Ninh Nhụy Nhụy không hề bị sụp đổ, trong lòng dâng lên một sự nôn nóng khó hiểu: “Hừ, bây giờ ta sẽ giết ngươi. Mặc dù chúng ta không thù không oán, nhưng người xâm nhập bí cảnh đều phải chết. Đây chính là ước định nhất trí của hậu nhân tứ giới trấn thủ sứ chúng ta. Ngươi muốn trách cũng chỉ có thể trách số mệnh của ngươi không tốt.”
Vừa nói xong, Nhạc Nhất San một lần nữa cầm con dao ba cạnh đâm thẳng vào cổ Ninh Nhụy Nhụy.
“Khoan đã, hình như có thứ gì đó bay đến.” Ánh mắt Ninh Nhụy Nhụy phát hiện dị dạng, lập tức nhắc nhở một câu.
Nhạc Nhất San đương nhiên sẽ không bị mấy trò xiếc con nít này lừa gạt, chỉ cười lạnh: “Hừ, bây giờ ngươi muốn cầu xin tha thứ gì đã muộn.”
Bành.
Lúc này, một bóng người từ đằng xa bay đến, giống như đạn pháo nặng nề đập vào ót Nhạc Nhất San.
A!
Nhạc Nhất San chỉ kịp phát ra tiếng kêu thảm, hai mắt trắng dã, cả người ngã xuống đất.
Nhạc Nhất San bị đánh ngã, không rõ sống chết.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Ninh Nhụy Nhụy nhìn người đập trúng Nhạc Nhất San, phát hiện là một lão giả râu tóc bạc trắng thấp bé.
Nàng chưa kịp bình tĩnh lại, chỉ thấy mấy mảnh vỡ kiếm khí cuồng bạo rơi xuống chung quanh nàng.
“A.” Ninh Nhụy Nhụy vô cùng kinh ngạc phát hiện, kiếm khí vỡ vụn vừa lúc chặt đứt trói buộc của vũng bùn âm Hồn đối với hai chân của nàng: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra thế? Người đằng trước chẳng lẽ chính là hắn… không thể nào?”

Tuyệt đối không có khả năng.
Tào Tùy Tâm bừng tỉnh, chỉ vào Tào Thiển Thiển: “Ngươi đang nói hươu nói vượn mà thôi. Tiên tổ đã chết mấy trăm năm trước, tại sao còn ở đây? Lại còn bị cái tên tiểu tử miệng còn hôi sữa này đánh bại?”
“Ta nói là sự thật, về phần ngươi có tin hay không thì ta mặc kệ.” Tào Thiển Thiển cũng biết sự việc đã vượt ra khỏi thường thức của nàng. Nếu không phải nàng tận mắt nhìn thấy, đoán chừng chính nàng cũng sẽ không tin.
“Sao, đó là… Phụ Thiên kiếm của Tào gia ta?” Tào Tùy Tâm vốn còn muốn tranh luận hai câu, bỗng nhiên nhìn thấy thanh kiếm gãy trên mặt đất, lập tức kinh hãi không thôi: “Kiếm này rõ ràng đã chôn cùng mộ tổ Tào gia, tại sao nó lại ở đây?”
Tào Thiển Thiển đáp: “Là lão giả tên Tào Cát Lợi đã sử dụng vừa nãy.”
“Phụ Thiên kiếm chỉ có tu luyện Phụ Thiên Kiếm Khí mới có thể sử dụng.” Ánh mắt Tào Tùy Tâm lộ ra vẻ khó tin: “Lúc này, dư vị kiếm khí khuấy động không dứt, đúng là Phụ Thiên Kiếm Khí thuần chính. Tào gia chỉ có tiên tổ Kiếm thánh mới có thể dùng được. Chẳng lẽ…”
Tiếp theo, hắn ta hỏi Tào Thiển Thiển: “Ngươi nói lão giả kia đi đâu rồi?”
“Đi? A, bên kia kìa.” Tào Thiển Thiển vô thức muốn nói lão giả bị Hạ Thiên đạp bay sang bên kia, cũng may mà nàng kịp thời sửa lại.
Tào Tùy Tâm cũng không quan tâm đến việc dây dưa Hạ Thiên nữa. Bây giờ, hắn ta chỉ muốn chứng thực phỏng đoán trong lòng. Nghe Tào Thiển Thiển nói xong, hắn ta lập tức phi thân theo hướng mà nàng đã chỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận