Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3727: Muốn chết thì ngươi đi chết đi

Chín giờ, Đông Nam tiên hội vẫn được cử hành như thường lệ.
Mặc dù cái gọi là đồng đạo tu tiên giới trình diện không nhiều nhưng thế lực khắp nơi đều cử đại diện của mình đến tham gia, hiển nhiên cũng khá coi trọng tiên hội lần này.
Người âm thầm gây chuyện đã được giải quyết hết, tiên hội tất nhiên diễn ra thông thuận vô cùng.
Cuối cùng, các phương Đông Nam kết thành một đồng minh tu tiên giả, do A Cửu đảm nhiệm chức Minh chủ, tất cả mọi người nghe theo nàng chỉ huy. Đương nhiên, nàng sẽ định kỳ từ những thế lực này chọn ra hạt giống tốt đưa đến Tiểu Tiên Giới để huấn luyện.
Hết thảy cũng là vì ứng phó nguy cơ có thể giáng xuống trong tương lai.
Mặc dù những lực lượng này khả năng không có ý nghĩa nhưng cũng không thể coi nhẹ. Đây chính là tôn trọng cơ bản nhất.
Lấy người làm gốc mới có thể chứng đạo.

Ban đêm, khoảng chín giờ.
Một máy bay đáp xuống sân bay gần núi tuyết.
Hành khách theo thứ tự bước xuống máy bay, sau đó giải tán.
Một mỹ nữ trẻ tuổi dáng người cao ráo mặc trang phục già dặn, nhưng khí chất lại thoát tục đang cùng với bạn của mình vừa cười vừa bước ra khỏi hàng.
Trong lúc đang tìm xe đến khách sạn đã đặt trước, các nàng lập tức nhìn thấy một nam nhân mặc âu phục đen đang bước nhanh về phía trước, chặn đường các nàng.
Mỹ nữ trẻ tuổi và bạn của nàng đều kinh ngạc, có chút cảnh giác nhìn nam nhân kia.
“Thật ngại quá, ta có chuyện muốn quấy rầy hai người một chút.” Nam nhân mặc âu phục hơi cúi đầu, biểu thị áy náy, sau đó nói với mỹ nữ trẻ tuổi: “Xin hỏi ngươi có phải là Dương San Dương tiểu thư hay không?”
Mỹ nữ trẻ tuổi gật đầu: “Ta là Dương San, xin hỏi ngươi là ai?”
“Ngươi là Dương tiểu thư thì tốt rồi.” Nam nhân mặc âu phục đen nhẹ nhàng thở ra, hiển nhiên là vì mình không có nhận lầm người mà cảm thấy cao hứng. Nghe Dương San hỏi, hắn ta lập tức trả lời: “Ta là bảo tiêu của Bạch gia, phụng mệnh lệnh của thiếu gia cố ý ở đây đón ngươi. Thiếu gia đã sắp xếp chỗ ở xong xuôi cho ngươi rồi.”
“Thiếu gia nhà ngươi?” Dương San nghi ngờ hỏi: “Đó là ai?”
Nam nhân mặc âu phục đen trả lời: “Tập đoàn Lăng Tiêu, Bạch gia Bạch Thiên Hào.”
“Bạch, Bạch gia? Đó là cự đầu trong ngành du lịch. Năm nay, Bạch Ngân Hào hình như đã có tên trong bảng một trăm người trẻ tuổi giàu nhất cả nước, tiền đồ vô hạn.” Đồng nghiệp Dương San mở to mắt, sau đó dùng vai đẩy đẩy Dương San: “San San, ngươi được lắm đấy. Từ lúc nào ngươi quen biết với một nhân vật lợi hại đến như vậy? Lần này chúng ta đến núi tuyết tham gia đại hội giao lưu giữa các ngành nghề, Bạch gia chính là nhà tài trợ lớn nhất.”
Dương San hơi cau mày nhưng vẫn lễ phép: “Thật ngại quá, ta không quen thiếu gia nhà ngươi. Ý tốt của hắn ta, ta xin nhận. Ta và đồng nghiệp của mình đã đặt khách sạn rồi, cũng không làm phiền hắn ta quan tâm.”
“Dương tiểu thư, ngươi đừng để ta khó xử.” Sắc mặt nam nhân mặc âu phục đen cứng đờ, miễn cưỡng cười nói: “Bất luận thế nào ngươi cũng phải đi cùng với ta một chuyến. Thiếu gia nhà chúng ta đã sắp xếp cho ngươi một căn biệt thự, cam đoan ngươi sẽ thích.”
“Nhưng ta lại không thích.” Dương San hơi tức giận nhưng giọng nói vẫn rất khách sáo như cũ: “Còn nữa, mời ngươi tránh ra, đừng chặn đường ta như thế.”
Nam nhân mặc âu phục đen thấy Dương San không phối hợp như vậy, cũng hơi tức giận: “Dương tiểu thư, ngươi nhất định phải đi với ta một chuyến. Nếu không, ta không cách nào giao phó với thiếu gia nhà ta.”
“Ngươi có thể giao phó với thiếu gia của ngươi hay không thì có liên quan gì đến ta.” Dương San cau mày, lạnh lùng nói: “Làm gì, ngươi dự định buộc ta qua đó sao?”
“Nếu như ngươi không phối hợp, ngươi cũng đừng trách ta không khách sáo.” Nam nhân mặc âu phục đen khẽ gật đầu.
Lúc này, Dương San và đồng nghiệp của mình mới phát hiện, không biết từ lúc nào xung quanh đã có hơn mười người mặc âu phục đen bao vây.
Lúc này, một chiếc xe màu đen sang trọng đậu ngay ven đường.
“Dương tiểu thư, mời lên xe.” Nam nhân mặc âu phục đen mở cửa xe, đưa ra ánh mắt cảnh cáo Dương San: “Xin đừng làm ta khó xử. Nếu không, ngươi và bạn của ngươi sẽ gặp nguy hiểm.”
“San San, nếu không thì chúng ta đến đó xem một chút.” Đồng nghiệp của Dương San hơi sợ, kéo tay áo của nàng.
Dương San vỗ tay của đồng nghiệp, mỉm cười trấn an: “Hân Hân, ngươi không cần sợ. Đám người này không dám làm gì ta đâu.”
“Như vầy mà còn không sợ sao?” Hân Hân núp sau lưng Dương San, bởi vì nàng phát hiện hông của những người kia không được bằng phẳng, hình như có đeo súng.
“Dương tiểu thư, ngươi đừng lãng phí thời gian của mọi người được không?” Nam nhân mặc âu phục đen mất hết kiên nhẫn: “Thiếu gia nhà chúng ta coi trọng ngươi, đó là vinh hạnh suốt đời của ngươi rồi, ngươi đừng có cho thể diện mà không cần.”
Dương San lạnh lùng đáp lại: “Thật ngại quá, ta mặc kệ thiếu gia nhà các ngươi là ai. Hắn ta còn chưa xứng để ta nể mặt.”
“Vậy thì kết cục nhất định sẽ khó xem rồi.” Nam nhân mặc âu phục đen chậm rãi đến gần Dương San, ỷ vào ưu thế chiều cao, cúi đầu nhìn chằm chằm Dương San: “Dương tiểu thư, ta nghĩ ngươi chưa bao giờ bị thương đâu nhỉ.”
Dương San liếc qua tay người này, phát hiện tay của hắn ta đã đặt lên cây súng bên hông.
“Các ngươi đúng là đủ phách lối.” Dương San cười lạnh: “Ở nơi công cộng như thế này mà cũng dám dùng vũ khí nóng, hay là các ngươi đã sớm vô pháp vô thiên?”
“Bớt nói nhảm đi.” Nam nhân mặc âu phục đen đưa ra tối hậu thư: “Hoặc là lên xe, hoặc hai người các ngươi chết chung, ném vào trong hố tuyết chôn hết.”
Lúc này, một âm thanh lười biếng bỗng nhiên vang lên.
“Thật ngại quá, muốn chết thì ngươi đi chết đi, nữ nhân của ta thì không thể nào chết được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận