Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4054: Chỉ cần các ngươi bỏ ra nổi thuyền phí

“Tuổi thọ?”
Lông mày Tô Vô Song cau lại, cảm thấy buồn cười: “Cho dù chúng ta đồng ý, ngươi làm sao mà lấy?”
“Cái này không cần các ngươi quan tâm.”
Người chèo thuyền nở nụ cười kiêu ngạo: “Chỉ cần các ngươi lên thuyền của ta, ta sẽ có biện pháp lấy tuổi thọ của các ngươi. Cho nên, các ngươi đồng ý thì mới lên thuyền được.”
Tô Vô Song quay sang nhìn Hạ Thiên, trưng cầu ý kiến của hắn.
“Không có gì quan trọng cả, vợ Vô Song, nàng muốn ngồi thuyền, vậy thì chúng ta cùng ngồi chứ sao?”
Hạ Thiên hời hợt nói: “Có ta ở đây, các nàng sẽ trường sinh bất tử. Chỉ hai mươi năm tuổi thọ thôi mà, chẳng khác nào một sợi lông trên chín vạn sợi lông của một con trâu.”
“Ha ha, vị huynh đệ kia thật biết kể chuyện cười.”
Người chèo thuyền nghe Hạ Thiên nói xong, không khỏi cười ha hả, ngoài miệng thúc giục: “Thế ba vị có quyết định lên thuyền của tiểu lão nhân hay không?”
“Tiểu Lý Ngư, ngươi cảm thấy thế nào?”
Tô Vô Song nhìn Nhiếp Tiểu Lý, cách xưng hô tương tự với Hạ Thiên.
Nhiếp Tiểu Lý sửng sốt, sau đó mỉm cười trả lời: “Ta nghe theo các người.”
“Vậy thì đi thôi.”
Tô Vô Song gật đầu, nhìn về phía người chèo thuyền, nói: “Tuổi thọ cái gì, ngươi cũng đừng nghĩ. Nếu quan thất thật sự có bảo tàng, ngươi đưa chúng ta qua sông, chúng ta có thể chia cho ngươi một ít.”
Ánh mắt người chèo thuyền hơi nhéo lại, lộ ra vẻ tinh ranh: “Haiz, cũng không phải là một chút, mà là một nửa.”
“Không quan trọng.”
Tô Vô Song thản nhiên nói: “Nhưng ta có chút hiếu kỳ. Nếu ngươi thật sự có năng lực cướp tuổi thọ của người khác, ta làm sao biết ngươi chỉ lấy hai mươi năm?”
Người chèo thuyền hai tay ôm mái chèo, lạnh giọng nói: “Nếu đã làm, vậy thì phải tuân thủ lời hứa. Nếu không, về sau ta còn lăn lộn như thế nào nữa?”
“Lăn lộn? Về sau ngươi còn có thể lăn lộn sao?”
Tô Vô Song lạnh lùng nói: “Sau khi Phù Diêu Tiên Tử bên trong Cực Tiên Mộ tỉnh lại, đoán chừng bí cảnh Thiên Cung cũng mất đi, chứ đừng nói chi con sông này, còn cần loại người như ngươi lái đò làm gì?”
“Mặc dù tiểu lão nhân chỉ là một tán tu bên trong giới trong này mà thôi.”
Người chèo thuyền nói: “Nhưng ta cũng là người nói đạo nghĩa. Chuyện mà ta đã nói, tuyệt đối không đổi ý, càng không lừa gạt khách hàng của mình. Tin hay không thì tùy ngươi.”
Tô Vô Song không khỏi rơi vào trầm tư.
Hạ Thiên cười nói: “Vợ Vô Song, không cần nghĩ nhiều như vậy. Lão già ngu ngốc đó thật ra chỉ có thể cướp của người ta hai mươi năm tuổi thọ, hơn nữa còn không phải bản lãnh của ông ta.”
Khi nói, ánh mắt của hắn chuyển hướng xuống mái chèo nằm trong tay người chèo thuyền.
“Khách nhân, mời ăn nói cho cẩn thận.”
Người chèo thuyền giật mình, vội vàng thủ thế với Hạ Thiên: “Như vậy đi, ta lấy mỗi người các ngươi mười lăm năm tuổi thọ, như thế nào?”
“Không quan trọng.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Ngươi thu được bao nhiêu thì cứ thu bấy nhiêu, nhưng tốt nhất đừng có giở trò. Nếu không, ngươi sẽ chết rất thảm.”
Người chèo thuyền lúng túng cười một tiếng: “Các vị, bây giờ đi được chưa?”
“Đi thôi.”
Tô Vô Song gật đầu.
Người chèo thuyền bỗng nhiên lấy một lá bùa từ trong ngực ra, nhẹ nhàng lay động, sau đó quăng xuống nước.
Chỉ thấy lá bùa đột nhiên phình to lên, trong chớp mắt đã biến thành một chiếc thuyền gỗ không lớn không nhỏ.
“Ba vị quý khách, mời lên thuyền.”
Người chèo thuyền cười ha hả, chắp tay nói với Hạ Thiên, Tô Vô Song và Nhiếp Tiểu Lý.
Hạ Thiên tay trái ôm Tô Vô Song, tay phải ôm Nhiếp Tiểu Lý, từ mặt đất bay lên, vững vàng rơi xuống đầu thuyền.
“Thân pháp của công tử không tệ, nhìn ra được hẳn xuất thân từ danh môn tu tiên.”
Mắt người chèo thuyền sáng lên, nghĩ một đằng nói một nẻo.
Người chèo thuyền khẽ chống mái chèo xuống nước sông, mượn lực nhảy lên, rơi vào đuôi thuyền: “Bây giờ chúng ta đi thôi.”
Trên bờ bỗng nhiên có người cao giọng hô lên: “Thuyền gia, đợi ta một chút.”
Tô Vô Song và Nhiếp Tiểu Lý nghe được âm thanh, phát hiện là một đôi nam nữ trẻ tuổi, mặc quần áo kiểu xưa, trong tay cầm kiếm, hình dạng có chút không tầm thường.
“Chúng ta cũng muốn qua sông, chờ chúng ta với.”
Thiếu nữ trẻ tuổi dịu dàng nói với người chèo thuyền.
Người chèo thuyền cũng không vội đồng ý, mà đưa mắt nhìn sang ba người Hạ Thiên, hiển nhiên muốn trưng cầu ý kiến của bọn họ.
Hạ Thiên hoàn toàn không để ý đến ông ta. Tô Vô Song cố ý không nghe thấy, Nhiếp Tiểu Lý hợp thời cũng giữ yên lặng.
“Chỗ này của ta đã có khách rồi.”
Người chèo thuyền thấy vậy, đành phải mở miệng nói với hai người kia: “Hai vị hỏi ý kiến của ba vị khách nhân kia, hoặc đợi đi chuyến sau.”
Người thanh niên trẻ tuổi hiển nhiên không muốn ngồi chung thuyền với người khác: “Thế chuyến sau là khi nào?”
“Nhanh thôi, vừa đi vừa về nửa canh giờ.”
Người chèo thuyền đáp.
“Vậy thì là một canh giờ.”
Người thanh niên trẻ tuổi tức giận nói: “Chờ đến lúc đó, món ăn cũng đã nguội mất rồi.”
Thiếu nữ xinh đep khẽ cau mày, sau đó nhìn ba người Hạ Thiên, bắt đầu thương lượng: “Ba vị đồng đạo, chúng ta cũng muốn đến quan thất. Trên thuyền vẫn còn chỗ trống, chi bằng để chúng ta đi chung một chuyến. Đương nhiên, chúng ta có thể trả tiền.”
“Ở đây, tiền vô dụng thôi.”
Tô Vô Song lạnh lùng nói: “Chỉ cần các ngươi bỏ ra nổi thuyền phí, chúng ta đương nhiên không quan trọng rồi.”
Thiếu nữ xinh đẹp nhịn không được liền hỏi: “Thế thuyền phí là gì?”
“Hai mươi năm tuổi thọ.”
Tô Vô Song thản nhiên đáp: “Các ngươi có muốn bỏ ra không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận