Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3803: Ngươi là tên ngốc từ đầu chui ra thế?

“Bên này của ta còn một số nhân thủ.” Nữ nhân mập hợp thời đưa ra đề nghị: “Là thế lực mà chị và anh rể của ta để lại.”
Hoa hội trưởng cau mày: “Ta nghe nói bên chỗ Quế thành đã bị Thiên Đạo tổ và tổ điều tra hiện tượng kỳ lạ liên thủ dọn dẹp sạch sẽ rồi mà.”
Nữ nhân mập lắc đầu nói: “Không phải bên Quế thành mà thực lực này vô cùng mạnh, tuyệt đối có thể giết chết Hạ Thiên.”
Hoa hội trưởng hiển nhiên không tin, nhưng hắn ta cũng muốn thử một lần: “Chỉ cần đừng chậm trễ đại sự là được, mọi chuyện cứ theo ngươi an bài.”
“Chắc chắn sẽ không hỏng việc đâu.” Nữ nhân mập nở nụ cười: “Chỉ là ta đang thiếu một ít trợ lực. Có gì mong Hội trưởng ủng hộ một ít đan dược, còn có Thần Hỏa Đạn.”
Hoa hội trưởng ý vị thâm trường nhìn nàng ta một cái, nhưng vẫn cho tay vào ngực lấy ra hai bình đan dược cộng thêm một tấm lệnh bài: “Đan dược thì chỉ có bấy nhiêu. Về phần Thần Hỏa Đạn, ngươi cầm lệnh bài ra kho lãnh đi.”
“Cảm ơn hội trưởng.” Nữ nhân mập mừng rỡ nhận lấy hai bình thuốc và lệnh bài.

Hồ Thấm Nguyệt nằm ở một nơi rất sâu trong tuyết cốc, vô cùng bí mật.
Nếu như không có chuyên gia dẫn đường, trên cơ bản không thể phát hiện được nơi này.
Huống chi, sau khi Bạch gia phát hiện nơi này xong, vừa phái người tiến hành khai phát sơ bộ đồng thời cũng phái người trấn giữ lối vào tuyết cốc.
Người không có phận sự, có muốn vào cũng vào không được.
Tuy nhiên, Dương San và Hạ Thiên không phải người bình thường, rất nhanh đã tìm được nơi này, chậm rãi muốn tiến vào.
“Dừng lại.”
Hộ vệ áo đen canh giữ ngoài cổng đưa mắt nhìn Hạ Thiên và Dương San, lớn tiếng ra lệnh: “Nơi này tạm thời không mở cửa đón khách bên ngoài, các ngươi nên nhanh chóng rời khỏi chỗ này.”
Dương San thản nhiên nói: “Chúng ta nhận được lời mời của Bạch Vạn Bang Bạch lão tiên sinh đến đây.”
“Không thể nào.” Một bảo tiêu vóc người cao lớn lập tức lên tiếng: “Người mà Bạch lão mời đã ngồi xe tiến vào vừa nãy, làm sao có chuyện để các ngươi đi bộ đến được?”
Bảo tiêu mày rậm còn lại cười lạnh: “Ta thấy các ngươi chính là đám du khách balo, cố tình muốn tiến vào nơi này.”
“Các ngươi không tin thì cứ gọi điện thoại hỏi cấp trên của các ngươi đi xem có chuyện này hay không.” Dương San vẫn bình tĩnh như cũ: “Ta tên Dương San, hắn là chồng của ta, Hạ Thiên. Nếu các ngươi có thể liên lạc với Bạch lão, vậy thì càng tốt hơn.”
Bảo tiêu cao lớn nghe Dương San nói lại càng thêm không tin: “Ngươi bớt làm bộ đi. Bạch lão nào có thời gian rảnh để ý đến các ngươi chứ. Các ngươi lập tức cút cho ta.”
“Biến xa một chút, nếu không, cũng đừng trách chúng ta không khách sáo.” Bảo tiêu mày rậm cũng tỏ thái độ ác liệt: “Nơi này là lãnh địa tư nhân của Bạch gia. Nếu các ngươi không đi, các ngươi chinh là có ý đồ bất chính muốn nhìn trộm cơ mật của Bạch gia, có giết chết các ngươi cũng không oan uổng.”
“Đúng là ngớ ngẩn.” Hạ Thiên lười lãng phí thời gian với hai tiểu lâu la: “Vợ Tiểu Tiểu Dương, không cần để ý đến bọn họ nữa, chúng ta cứ vào thẳng là được.”
Bảo tiêu cao lớn rút súng bên hông chỉ vào Hạ Thiên: “Ngươi tiến lên một bước thử xem.”
Bành.
Lời còn chưa dứt, người đã bay ra ngoài.
“Các ngươi.” Bảo tiêu mày rậm đột nhiên biến sắc, vừa móc súng vừa nhấn còi báo động trước cửa: “Có người xâm nhập, mau chóng tập… A!”
Hạ Thiên tiện tay ném người này ra xa, sau đó ôm eo Dương San tiến vào cửa.
Vừa đi chưa được hai bước, mười bảo tiêu từ bốn phương tám hướng lao ra, cùng nhau ngăn trước người Hạ Thiên và Dương San, riêng phần mình cầm súng mà mắng: “Các ngươi là ai?”
“Đứng lại cho ta.”
“Nếu còn tiếp tục bước về phía trước một bước, đừng trách chúng ta nổ súng.”
“Muốn chết thì cứ đến.”
“…”
Dương San một lần nữa giải thích: “Chúng ta được Bạch Vạn Bang Bạch lão gia tử mời đến, các ngươi tốt nhất nên hỏi cho rõ ràng.”
“Đánh rắm.” Có người hô to: “Khách của Bạch lão đã đến từ sớm rồi.”
“Xe của Bạch lão vẫn còn chưa đến.”
“Nói không chừng bọn họ chính là người đã bắt cóc Bạch lão.”
“Ta chẳng quan tâm bọn họ là ai, dám xông vào nơi này, tất cả giết chết hết.”
Trong đám người thỉnh thoảng có người lên tiếng.
Dương San cảm giác sự việc không đơn giản, nhất định có người đang quậy phá.
“Ta ghét nhất là bị người ta dùng súng chỉ vào.” Hạ Thiên khó chịu nói: “Đúng là một đám ngớ ngẩn. Tất cả cút hết cho ta.”
Đám hộ vệ kia nghe được lời Hạ Thiên nói, tất cả đều tức không chịu được, có người còn trực tiếp bắn một phát vào đầu hắn.
“A!”
Người nổ súng lập tức bị trúng đạn, bay thẳng ra ngoài, không còn thở nữa.
Những người khác nhìn thấy cảnh này, không khỏi bị chấn trụ.
“Còn đứng thất thần ra đó làm gì, bắn chết hắn cho ta.” Trong lúc đám bảo tiêu còn đang sửng sốt, từ đằng xa vang lên giọng nói của một nam nhân: “Mau giết chết bọn họ cho ta. Nếu không, người ta còn tưởng rằng Bạch gia chúng ta dễ khi dễ… A!”
Vừa mới nói xong, một bóng người từ đằng xa bay lên, sau đó nặng nề ngã xuống đất.
Dương San định thần nhìn lại, phát hiện là một nam nhân trẻ tuổi khoảng hơn hai mươi, gương mặt chỉ toàn là sự kiêu ngạo.
“Ngươi là tên ngốc từ đầu chui ra thế?” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, thuận miệng hỏi.
Dương San nhìn người này một chút, cảm thấy rất lạ mắt nhưng từ diện mạo nhìn lại, lại thấy có mấy phần giống Bạch Vạn Bang.
“Ta không phải đồ ngốc, ta là Bạch Thiên Minh.” Người kia xoay người nhảy lên, nói với Hạ Thiên: “Ta biết ngươi là ai. Đại ca, tam ca, còn có Đình Đình đều ăn thiệt trong tay ngươi nhưng ta thì không sợ ngươi đâu.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi có sợ ta hay không liên quan gì đến ta, ta cũng lười để ý đến mấy thứ ngu ngốc như ngươi lắm. Nhưng nếu ngươi xuất hiện là để ăn đòn, ta sẽ thỏa mãn cho ngươi.”
“Ngươi, ngươi muốn làm gì.” Gương mặt Bạch Thiên Minh lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng ngoài miệng vẫn lạnh lùng nói: “Hạ Thiên, ngươi đừng có mà càn rỡ. Các ngươi giết cha ta xong lại còn muốn giết ta?”
Dương San sửng sốt: “Cha ngươi chết rồi?”
“Các ngươi giả bộ gì thế?” Bạch Thiên Minh cười nhạo: “Các ngươi ngồi chung xe với cha ta, bây giờ không thấy cha ta đâu, còn các ngươi thì đến đây, không cần nói cũng biết, cha ta bị các ngươi giết chết rồi.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Đúng là ngu đến mức không còn thuốc nào chữa được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận