Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1582. Tần Tân

Lam Y Nhân biết, từ giờ trở đi, nàng đã coi như chính thức bước vào một thế giới mới, nàng không biết rốt cuộc chuyện đó nên được xem là may mắn hay xui xẻo, nhưng nàng biết rằng mình thực sự đang mong chờ một cuộc sống mới ở thế giới mới này.
Trong vô thức, Lam Y Nhân cảm thấy mình hình như có chút hưng phấn, cả người như có chút nóng lên.
A?
Không đúng.
Lam Y Nhân phát hiện mình thật sự có chút nóng, miệng cũng hơi khát.
“Tiểu Phong, rót thêm cho ta một chén trà.” Lam Y Nhân vừa nói vừa đưa chén qua: “Kỳ lạ, tại sao lại thấy hơi nóng nhỉ? Không mở máy điều hòa sao?”
Mặc dù bây giờ đang mùa hè, nhiệt độ không khí cũng có chút cao, nhưng lúc vừa mới tới Lam Y Nhân còn cảm thấy rất mát mẻ. Trước đó nàng chạy đường xa như vậy cũng không thấy nóng. Tại sao bây giờ lại trở nên nóng chứ?
“Chị hai, có phải do ngươi mặc quần áo dày quá rồi không?” Lam Tuấn Phong vừa nói vừa tiếp tục rót trà.
“Bộ quần áo này của ta không dày mà.” Lam Y Nhân lại uống thêm một ngụm trà, nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi nóng nên đứng dậy nói: “Thôi, ta đi rửa mặt đã.”
Lam Y Nhân vừa đi được một bước thì đột nhiên cảm thấy đầu của mình choáng váng một trận, sau đó nàng ngồi trở lại trên ghế sofa.
“Kì lạ, sao ta lại chóng mặt vậy...” Lam Y Nhân lẩm bẩm, bây giờ cơ thể của nàng nên rất tốt, cũng là người tu tiên, làm sao còn choáng đầu được chứ?
Chẳng lẽ là do trước đó nàng đã chạy quá xa nên mới mệt nhọc như vậy?
Vấn đề là, lúc trước nàng không hề cảm thấy mệt mỏi.
“Thật xin lỗi, chị hai.” Lúc này, giọng nói của Lam Tuấn Phong lọt vào tai của Lam Y Nhân.
Nghe nói như thế, sắc mặt của Lam Y Nhân thay đổi, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lam Tuấn Phong với vẻ mặt khó tin: “Tiểu Phong, ngươi, lời này của ngươi là...”
Nhìn trà một chút, Lam Y Nhân chợt hiểu ra: “Ngươi, ngươi cho ta uống thuốc mê sao?”
“Chị hai, thật sự xin lỗi, ta không muốn ngồi tù.” Khuôn mặt Lam Tuấn Phong xuất hiện một tia áy náy, nhưng hắn rất nhanh đã trở lại bình thường: “Ngươi biết không, ta là người rất vô dụng. Ta không thể chống chọi ở trong tù lâu được, nhưng ngươi lại kiên cường hơn ta. Ta tin rằng qua đêm nay, ngươi vẫn có thể sống tốt như cũ.”
“Lam Tuấn Phong, rốt cuộc ngươi đang làm cái gì vậy?” Lam Y Nhân bất giác nắm chặt tay thành nắm đấm, lúc đầu nàng cảm thấy đầu óc choáng váng, nhưng bây giờ lại có chút tỉnh táo, nàng đã mơ hồ biết được một điều, đó chính là, nàng đã bị chính em trai ruột mình bán đứng!
“Chị hai, thật ra ta không được cảnh sát thả ra.” Lam Tuấn Phong nhìn Lam Y Nhân: “Thật ra vì ta đột nhiên bị bệnh, sau đó được đưa đến bệnh viện. Chỉ có điều xe cấp cứu lại đưa ta đến đây, muốn để ta làm một việc trước. Nếu như ta không làm tốt việc này, vậy thì ta vẫn sẽ phải ngồi tù. Chị hai, ngươi rất thông minh nên tự nhiên sẽ hiểu ta phát bệnh là giả, có người đã sắp xếp cho ta tới đây gặp ngươi, mới là thật.”
“Là người nhà họ Tần sao?” Lam Y Nhân nhìn Lam Thanh Phong: “Chứng cứ phạm tội của ngươi đang ở trong tay bọn họ, ngươi không muốn ngồi tù nên chỉ có thể đi tìm bọn họ, ngươi nghĩ làm như vậy, đúng hay không? "
“Lam Y Nhân, ta rất thích một người phụ nữ có bộ ngực lớn và đầu óc giống như ngươi đấy.” Lúc này, một giọng nói truyền đến: “Ngươi không hổ là người phụ nữ mà Hải Duyệt nhà ta coi trọng, ánh mắt chọn phụ nữ của hắn thật sự không tệ.”
“Tần Tân, là ngươi?” Lam Y Nhân quay lại thì phát hiện một người đàn ông trung niên đang bước xuống cầu thang, hơn nữa người đàn ông trung niên này, nàng đã quen biết từ lâu, đó chính là cha ruột của Tần Hải Duyệt, Tần Tân.
“Lam Y Nhân, tất nhiên là ta rồi!” Tần Tân đi về phía Lam Y Nhân, trong ánh mắt hắn không che giấu được dục vọng, còn có mấy phần hương vị điên cuồng: “Con trai ta đến chết cũng không thể đụng vào một sợi tóc của ngươi, bây giờ, ta sẽ thay con trai thực hiện nguyện vọng của hắn. Ta tin rằng, dưới suối vàng hắn biết được cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.”
“Ngươi, ngươi thế mà…” Lam Y Nhân nhìn Tần Tân với sắc mặt không thể tin được. Tần Tân muốn thay Tần Hải Duyệt trả thù là điều bình thường, thế nhưng Lam Y Nhân không bao giờ nghĩ rằng Tần Tân lại có ý đồ xấu xa như vậy.
“Lam Y Nhân, ta nghe nói hiện tại ngươi vẫn còn là hoàng hoa đại khuê nữ?” Tần Tân cười lên ha hả: “Tốt lắm, ta lập tức đến kiểm tra một chút xem tin đồn này là thật hay giả!”
Tần Tân quay đầu nhìn về phía Lam Tuấn Phong, dáng vẻ hắn có chút không thể chờ đợi: “Được rồi, ngươi có thể đi rồi, ta sẽ ở chỗ này kiểm tra một chút!”
“Tần thúc, chứng cứ kia…” Lam Tuấn Phong không có lập tức rời đi.
“Chờ ta hài lòng, ta tự nhiên sẽ giao cho ngươi!” Sắc mặt hắn tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Bây giờ, lập tức lăn đi cho ta!”
“Tiểu Phong, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi thật sự muốn đối xử với ta như vậy sao?” Lam Y Nhân nhìn Lam Tuấn Phong: “Ta là chị ruột của ngươi, là người chị thân thiết nhất, ngươi đã quên rồi sao?”
“Thật xin lỗi, chị hai, ngươi là người thân của ta, nhưng trên thế giới này, người thân thiết nhất vẫn là bản thân mình.” Lúc này, trên mặt của Lam Tuấn Phong không hề nhìn thấy một tia áy náy: “Ta không muốn ngồi tù, ta cũng không thể ngồi tù, còn có…”
Dừng lại một chút, Lam Tuấn Phong mới tiếp tục nói: “Chị hai, Tần thúc là người đứng đầu của gia tộc hàng đầu ở thành phố Quế, ngươi làm ngươi phụ nữ của hắn cũng không chịu mất mát gì, thật ra, phụ nữ chắc chắn sẽ phải trải qua một lần như thế.”
“Được rồi, được rồi, đi mau đi!” Tần Tân hơi không kiên nhẫn, phất tay.
“Chuyện kia, Tần thúc, ngươi cứ thoải mái hưởng thụ đi, ta lên lầu trước.” Lam Tuấn Phong đứng dậy đi về phía cầu thang, mà cùng lúc đó, Tần Tân cũng đang nóng vội bước nhanh về phía Lam Y Nhân.
Khi Lam Tuấn Phong bước lên cầu thang để chuẩn bị lên lầu, hắn liếc nhìn lại, sau đó hắn nhìn thấy Tần Tân đang đi về phía Lam Y Nhân, chị hai của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận