Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2181. Bé ngoan là ai vậy?

Cùng lúc đó, trên một hòn đảo không tên cách xa mấy hải lý, Triệu Vũ Cơ và Dạ Ngọc Mị đang cùng nhìn về phía du thuyền.
"Ngươi vẫn chưa có ý định gặp hắn một lần sao?" Dạ Ngọc Mị liếc Triệu Vũ Cơ một chút, "Tên khốn kiếp kia nói nhớ ngươi đấy."
"Bây giờ còn chưa phải là lúc gặp mặt." Triệu Vũ Cơ cười một tiếng, nhìn Dạ Ngọc Mị: "Ngươi đang ghen sao?"
"Ta ghen?" Dạ Ngọc Mị cười nhạo một tiếng, "Ta mà sẽ ăn giấm của hắn sao, chuyện này thực sự là trò cười! Loại tra nam mỗi ngày không làm chính sự, chỉ biết tán gái ấy có gì tốt để ghen chứ?"
Ngay cả từ tra nam mà Dạ Ngọc Mị cũng biết, xem ra là đã ở Địa Cầu lâu rồi.
Triệu Vũ Cơ biết tính cách của Dạ Ngọc Mị rất ngạo kiều, không có ý định chọc thủng ngụy trang của nàng, hơi có chút nghi ngờ nói: "Không biết mấy ngày nay rốt cuộc bọn hắn đã đi nơi nào, không ngờ ngay cả ngươi cũng không cảm giác được khí tức của hắn."
"Việc này quả thật có chút cổ quái." Nói đến chính sự, vẻ mặt Dạ Ngọc Mị lập tức nghiêm túc lên, "Trước đó từng có mấy lần linh khí dao động, ta góp nhặt một chút, phát hiện đều là chân nguyên hết sức thuần tịnh, cái này gần như là không tồn tại trên Địa Cầu, chỉ có ở Tu Tiên giới linh khí cực kỳ dư thừa mới có thể sinh ra."
"Ý của ngươi là?" Triệu Vũ Cơ hơi có chút nghi ngờ hỏi.
Dạ Ngọc Mị suy nghĩ một chút, nói ra suy đoán của bản thân: "Một là dưới đáy biển này có một động thiên phúc địa dồi dào linh khí, hơn nữa tồn tại trên vạn năm. Hai là có một đại tu sĩ tu vi ít nhất Độ Kiếp kỳ trở lên đang bế quan."
"Chẳng lẽ là người do Liên Minh Tu Tiên phái tới?" Triệu Vũ Cơ suy đoán nói.
"Cái này thì ta không rõ ràng cho lắm." Trên mặt Dạ Ngọc Mị hiện lên vẻ lo âu, "Ba ngày trước, sau lần linh khí dao động lớn nhất kia thì cỗ khí tức dưới đáy biển cũng đã biến mất."
"Biến mất?" Triệu Vũ Cơ sửng sốt một chút, nói: "Chẳng lẽ là bị chồng làm hỏng rồi?"
Dạ Ngọc Mị cũng nghĩ đến khả năng này, nhưng rất nhanh nàng đã lắc đầu: "Không đâu, nếu trước đây thì có thể xảy ra chuyện này, còn bây giờ hắn không có thực lực đó."
"Vậy thì không dễ làm rồi, mặc kệ là loại tình huống nào, nếu như không biết rõ ràng, nói không chừng ngày nào đó sẽ biến thành tai hoạ ngầm." Triệu Vũ Cơ sinh ở nhà họ Triệu, từ nhỏ đã không thích những thứ mà mình không thể khống chế được, đương nhiên là ngoại trừ Hạ Thiên.
"Ta hoài nghi là đã bị dời đi." Rốt cuộc thì Dạ Ngọc Mị là người tu tiên lâu năm, rất nhanh nghĩ tới một loại khả năng, "Mặc kệ là động thiên phúc địa hay là một đại tu sĩ, sau khi bị quấy rầy thì đều sẽ lựa chọn thay đổi vị trí."
"Động thiên phúc địa cũng có thể thay đổi vị trí sao?" Triệu Vũ Cơ kinh ngạc hỏi.
Dạ Ngọc Mị gật đầu nói: "Đương nhiên rồi." Lại giải thích một câu: "Nói cho cùng, chỉ cần là sự vật có linh tính thì đều sẽ có bản năng xu lợi tị hại, đương nhiên động thiên phúc địa cũng không ngoại lệ."
Triệu Vũ Cơ trịnh trọng nói: "Nếu đã như thế, vậy ta phải trở về bố trí một bộ phận đến điều tra đáy biển này."
"Chuyện ở đáy biển vẫn nên giao cho ta điều tra đi, thủ đoạn điều tra của người bình thường quá lạc hậu, căn bản không thể tìm được kết quả gì đâu." Dạ Ngọc Mị thản nhiên nói: "Tiểu khốn kiếp kia giao cho ngươi, nhớ thúc giục hắn làm chính sự."
"Việc này ta có thúc giục thì cũng chưa chắc có tác dụng." Triệu Vũ Cơ cười khổ nói: "Ngươi cũng không phải không biết tính cách của chồng, nếu hối hắn thì kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại, chỉ có thể nói bóng nói gió dẫn đường cho hắn."
"Thôi, chúng ta rời khỏi nơi đây trước đi." Hình bóng Dạ Ngọc Mị chợt lóe lên, nháy mắt biến mất không thấy.
Triệu Vũ Cơ liếc nhìn về phía vị trí của Hạ Thiên lần nữa, nàng khẽ cười sau đó cũng rời khỏi.
...
Không ngờ trong toà du thuyền xa hoa này lại có cả một tầng mua sắm, một nửa là châu báu đắt đỏ, một nửa là quần áo cao cấp, đây đều là vũ khí sắc bén để theo đuổi con gái.
Sau khi tắm xong, Ninh Nhụy Nhụy đổi một bộ đồ thể thao ôm sát, cả người nhìn qua vô cùng xinh đẹp trẻ trung, vô cùng có sức sống.
"Tiểu muội chân dài, cô nên mặc đồ tắm mới đúng." Hạ Thiên nhìn lại có chút bất mãn, "Bộ quần áo này khó coi muốn chết, cô thay bộ khác đi."
"Không thay." Ninh Nhụy Nhụy lại rất thích, dù sao nàng là vận động viên nhiều năm như vậy, thích ứng nhất vẫn là đồ thể thao, "Ta thích bộ này, ngươi không thích thì mặc kệ ngươi."
Hạ Thiên không còn cách nào khác, chỉ có thể ôm chặt Ninh Nhụy Nhụy, dùng xúc giác bù lỗ cho thị giác.
"Đừng làm bậy." Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt nhìn Hạ Thiên.
"Ta không làm bậy." Hạ Thiên cười hì hì, "Tiểu muội chân dài, ta đang xoa bóp cho cô nha, mấy ngày nay chắc là cô mệt muốn chết rồi, đấm bóp một chút, có lợi cho thể xác và tinh thần."
Ninh Nhụy Nhụy vùng vẫy mấy lần, phát hiện vô dụng, không thể làm gì khác hơn là nằm yên, tùy ý để bàn tay của Hạ Thiên sờ mó bên ngoài cho đỡ thèm.
Lúc này, điện thoại của Hạ Thiên bỗng nhiên vang lên.
"Reng!"
Hạ Thiên lập tức ấn từ chối, không thèm nhìn một cái.
"Mau nghe điện thoại." Ninh Nhụy Nhụy liếc Hạ Thiên một, "Lỡ như ai đó gọi tới nói chuyện quan trọng thì sao?"
"Không sao hết, không việc gì quan trọng hơn việc đấm bóp cho Tiểu muội chân dài." Hạ Thiên cười hì hì nói.
Còn lâu Ninh Nhụy Nhụy mới bị cảm động bởi loại thổ lộ sến súa như vậy, nàng cầm điện thoại của Hạ Thiên lên, mở ra xem phát hiện có một cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn do Bé Ngoan gửi tới.
Tin nhắn rất ngắn, chỉ có sáu chữ, thêm hai dấu ngắt câu: "Nghe điện thoại, có đại sự."
Chưa đầy hai giây thì điện thoại lại vang lên lần nữa.
"Bé Ngoan, tại sao ngươi lại gọi cho ta, bây giờ ta không rảnh." Hạ Thiên nghe điện thoại, giọng điệu có chút khó chịu.
"Sư phụ, là ta nè!" Trong di động vang lên giọng nói của Triệu Thanh Thanh, "Bé Ngoan là ai vậy? Đó là biệt danh mới ngươi đặt cho ta à?"
Hạ Thiên nghe thấy giọng nói của Triệu Thanh Thanh, hỏi: "Thanh Thanh nha đầu, ngươi có nhớ ta không?"
"Đương nhiên là ta rất nhớ sư phụ rồi, rất rất nhớ ngươi, đã lâu rồi ngươi không đến gặp ta." Triệu Thanh Thanh sảng khoái thừa nhận, "A, suýt nữa đã quên mất chính sự! Sư phụ, ta gọi tới là muốn cầu cứu."
Hạ Thiên hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Triệu Hiểu Trác mất tích rồi.” Trong giọng nói của Triệu Thanh Thanh có chút nóng nảy.
Hạ Thiên "À" một tiếng, tiếp đó cúp điện thoại, xem như chưa xảy ra chuyện gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận