Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3923: Tiếp tục cười đi chứ

Tiết Vạn Tinh cười ha hả: “Duy nhất có thể bảo toàn chính là chỗ này, bởi vì nó có long thạch bảo vệ.”
Băng Vạn Phách nghiến răng nói: “Ngươi đúng là giỏi tính toán, thậm chí tính mệnh của gần một ngàn đệ tử phái Tuyết Sơn ngươi cũng có thể nhẫn tâm vứt bỏ.”
“Một đám phế vật, chết thì chết thôi.”
Tiết Vạn Tinh khinh thường nói: “Chỉ cần ta có thể trường sinh bất tử, mặc kệ là đệ tử hay là nhi nữ, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Băng Vạn Phách lạnh lùng nói: “Ngươi còn muốn trường sinh bất tử? Tỉnh lại đi.”
“Ngươi có biết cái gì đây không?”
Tiết Vạn Tinh đắc ý giơ cái hộp trong tay cho Băng Vạn Phách xem: “Linh khí trên trái đất dần dần suy yếu, vì sao phái Thiên Sơn, còn có phái Côn Luân ngày càng cường thịnh. Đó chính là nhờ vào cái đồ trong hộp này.”
Băng Vạn Phách đương nhiên không biết bên trong có thứ gì nhưng Tiết Vạn Tinh đắc ý như thế, hiển nhiên không phải thứ bình thường.
“Ha ha ha, ngươi không biết sao?”
Tiết Vạn Tinh cuồng tiếu: “Ta sẽ cho ngươi biết bên trong hộp này chứa thứ gì…” “Ta biết bên trong là thứ gì.”
Lúc này, một âm thanh tương đối xa lạ cắt ngang tiếng cười của Tiết Vạn Tinh.
“Là ai?”
Tiết Vạn Tinh giật mình, quát to: “Ngươi mau cút ra đây cho lão phu.”
Ninh Nhụy Nhụy lạnh lùng bước ra: “Ta biết thứ trong hộp chính là bột giặt.”
“Ngươi?”
Tiết Vạn Tinh nhận ra Ninh Nhụy Nhụy: “Ngươi là cháu gái của Ninh Vạn Hưu? Ngươi không chết sao?”
Ninh Nhụy Nhụy cười nói: “Cho dù thi thể của ngươi biến thành tro, ta còn chưa chết đâu.”
“Ha ha, tiểu nha đầu miệng lưỡi bén nhọn, gia gia ngươi không dạy ngươi biết lễ phép sao?”
Tiết Vạn Tinh nhìn chằm chằm Ninh Nhụy Nhụy, nhưng lại cảnh giác nhìn chung quanh.
Ninh Nhụy Nhụy đáp: “Lễ phép là dành cho người, không phải dành cho súc sinh.”
“Ngươi tìm… ha ha, ngươi muốn dụ lão phu ra tay?”
Tiết Vạn Tinh giận dữ, đang định ra tay, rất nhanh phát hiện không đúng, lập tức bình tĩnh lại: “Tiểu nha đầu, ngươi đã mai phục nhân thủ ở một nơi bí mật gần đây sao?”
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Đối phó với loại phế vật ngươi không cần mai phục bất cứ kẻ nào.”
‘Tiểu nha đầu, nếu ngươi muốn kéo dài thời gian, ta khuyên ngươi thôi đi.”
Tiết Vạn Tinh cười khẽ, tự cho là đã nhìn ra được ý đồ của Ninh Nhụy Nhụy: “Còn nữa, phương pháp che giấu của các ngươi quá lạc hậu.”
Lúc này, một hắc ảnh tách ra từ trên người Tiết Vạn Tinh, nhanh chóng tan vào trong bóng tối.
“Sao?”
Ninh Vọng Hải khinh hô một tiếng, từ trong bóng tối nhảy ra ngoài.
“Ninh sư đệ, ngươi chưa chết sao?”
Tiết Vạn Tinh có chút thất vọng lắc đầu: “Đến Chưởng môn phái Côn Luân cũng là phế vật.”
Ninh Vọng Hải thản nhiên nói: “Ngươi đừng gọi ta là sư đệ, tên súc sinh thí sư ngươi không xứng.”
“Lại nữa.”
Tiết Vạn Tinh lắc đầu, hơi xúc động nói: “Đến ngươi cũng bị lão già kia tẩy não. Thật ra, ta giết ông ta chính là cứu các ngươi. Chỉ cần ông ta chết, các ngươi mới có thể sống, phái Tuyết Sơn mới có thể sống. Có cần ta nói qua những chuyện súc sinh mà ông ta đã làm cho các ngươi nghe hay không?”
Ninh Nhụy Nhụy cười nói: “Ta không cần. Nếu ta muốn nghe cố sự, thật ra ta có thể tìm ông ta để hỏi thăm.”
“Ha ha, ngươi tìm ông… Hả?”
Tiết Vạn Tinh nghe được ý tại ngôn ngoại trong lời nói của Ninh Nhụy Nhụy: ‘Tiểu nha đầu, ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Ta đã nói thẳng quá rồi còn gì.”
Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười nói: ‘Hôm qua ta còn gặp ông ta nữa mà.”
“Đánh rắm.”
Tiết Vạn Tinh lạnh lùng nói: “Ông ta đã chết cách đây bốn mươi năm rồi.”
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Thế thì ta cũng không rõ lắm, nhưng ta đã gặp qua ông ta. Bây giờ ông ta đang ở trong một ngôi làng dưới chân núi tuyết. Đường vào thôn thì ta không nhớ rõ lắm, nhưng từ dưới đáy hồ Thấm Nguyệt thì có thể đến đó.”
“Hồ Thấm Nguyệt?”
Tiết Vạn Tinh giật mình. Đó là cái hồ mà ông ta đã chôn xác sư phụ năm đó: “Không, không thể nào? Năm đó ông ta bị chết đói. Ta đã kiểm tra qua rất nhiều lần, thậm chí còn đâm ông ta mấy đao, làm sao ông ta có thể sống chứ?”
Ninh Nhụy Nhụy cười nói: “Nếu ngươi không tin, bây giờ ngươi có thể đi tìm. Ông ta vẫn còn ở trong cái thôn dưới núi đấy.”
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.”
Tiết Vạn Tinh phát hiện ánh mắt Ninh Nhụy Nhụy trong suốt, không hề có chút tạp chất, hoàn toàn không giống như đang nói dối, nhưng ông ta thật sự không thể tin được lời nàng nói. Ông ta lấy lại tinh thần: “Tiểu nha đầu, ngươi đúng là lợi hại, có thể đảo loạn tinh thần của ta. Thiếu chút nữa ta đã mắc bẫy ngươi rồi.”
“Tin hay không tùy ngươi.” Ninh Nhụy Nhụy cũng không quan trọng.
“Tiểu nha đầu, mồm mép của ngươi thật bén nhọn, ta không thể lưu ngươi lại được.”
Tiết Vạn Tinh nhanh chóng hóa thành tàn ảnh màu đen, vọt đến sau lưng Ninh Nhụy Nhụy, một kiếm đâm vào hậu tâm của nàng.
Bành.
Ninh Vọng Hải sớm dự đoán được hành động của Tiết Vạn Tinh, lập tức lao thẳng đến đá bay ông ta.
Tuy nhiên, Tiết Vạn Tinh giống như lật đật, một cái bóng bay ra ngoài, sau đó quay ngược trở về đụng bay Ninh Vọng Hải.
Phốc.
Đoản kiếm đâm vào hậu tâm, không chút trở ngại mà xuyên thấu qua ngực.
“Ha ha ha ha, hả?”
Tiết Vạn Tinh cười được mấy tiếng, bỗng nhiên im bặt. Ông ta cúi đầu, một mũi kiếm xuyên qua ngực ông ta.
Tiếp theo, một âm thanh lười biếng vang lên: “Cười đi? Tại sao lại không cười? Tiếp tục cười đi chứ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận