Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4003: Dù sao lát nữa hắn ta cũng là người chết

Nam nhân mặc kim bào lại càng thêm khinh thường, đưa tay chỉ Hạ Thiên: “Đừng tưởng rằng ngươi nhảy lên nhảy xuống bên ngoài thì cho rằng mình vô địch. Bên trong bí cảnh này, ngươi chẳng là cái thá gì.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, có chút không được kiên nhẫn: “Muốn đánh nhau, ngươi cứ ra tay đi. Không đánh thì im miệng lại, trung thực cút sang một bên. Ta không rảnh nói nhảm với ngươi ở đây đâu.”
“Hừ, tự cho là đúng.”
Nam nhân mặc kim bào lắc đầu, có chút thất vọng nói: “Ta thấy khổng khiếu của ngươi không thông, khí khiếu rỗng tếch, đan điền không có, khí hải cũng trống rỗng, hoàn toàn không giống tu tiên giả, ngay cả bên ngoài cũng không tính là gì. Đại ca ta khinh thường ngươi mới để cho tên chuột nhắt ngươi đạt được. Cộng thêm ngươi hơi thông minh một chút, cho nên ngươi mới lăn lộn được đến tình trạng này.”
“Hạ Thiên là tu tiên giả lợi hại nhất bên ngoài.”
Lúc này, Tào Thiển Thiển nhịn không được giải thích thay cho Hạ Thiên: “Cũng không phải cái gì cũng không biết, càng không phải lăn lộn đến ngày hôm nay.”
Trong khoảng thời gian này, Trương Lăng Linh vẫn luôn đề cập sự tích của Hạ Thiên cho Tào Thiển Thiển nghe.
Cho nên, sùng bái của nàng đối với Hạ Thiên chỉ có tăng chứ không có giảm. Huống chi vừa rồi Hạ Thiên còn cứu mạng của nàng, nàng đương nhiên không chấp nhận người khác đánh giá Hạ Thiên như thế.
“Không cần kích động.”
Hạ Thiên nhếch miệng, vỗ đầu Tào Thiển Thiển: “Cứ để cho hắn ta muốn nói gì thì nói. Dù sao lát nữa hắn ta cũng là người chết rồi.”
“Hừ, Hạ Thiên, ngươi thật sự quá đề cao bản thân mình rồi.”
Sắc mặt nam nhân mặc kim bào đột nhiên lạnh lại, sát khí hiển hiện ra ngoài, ngoài miệng vẫn không ngừng nói:
“Ngươi chỉ học được một chút bề ngoài pháp môn, luyện chút công phu khoa chân múa tay, giết mấy cao thủ không biết mùi vị đã tự cho mình là vô địch thiên hạ?”
“Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi đối với tu tiên nhất khiếu bất thông, cũng không biết có vận khí cứt chó gì, mới có được chút thành tựu cũng dám xuất khẩu cuồng ngôn trước mặt ta, đúng là không biết sống chết.”
“Ngươi có biết cái gì gọi là khí định thần nhàn không?”
“Ngươi biết cái gì gọi là Đan thành long hổ không?”
“Ngươi biết cái gì gọi là thần phân vạn thiên không?”
“Ngươi biết cái gì gọi là đại đạo hợp nguyên không?”

Hạ Thiên nhếch miệng, lười biếng nói: “Ta không cần biết, ta chỉ cần xử lý đám ngu ngốc tự cho là đúng các ngươi là được.”
“Toàn bộ Long gia, cao thủ chân chính ngoại trừ lão tổ cũng chỉ có ta mà thôi. Đại ca ta cũng chỉ là Long đầu trên danh nghĩa.”
“Năm ba tuổi, ta đã bắt đầu luyện khí, năm tuổi đã là trúc cơ, chín tuổi kết đan, mười ba tuổi đã là nguyên anh, mười lăm tuổi… Bây giờ ta đã là cảnh giới hợp thể đại viên mãn, cách Độ Kiếp Kỳ chỉ một bước mà thôi.”
“Chờ ngày mai lão tổ xuất quan, ta mượn nhờ mấy phần khí vận của ông ấy, tiến thẳng vào Cực Tiên mộ luyện hóa Phù Diêu Tiên Tử. Đây chính là lý do duy nhất ta để ta trở thành Độ Kiếp Kỳ, từ bỏ cái nơi tiên khí chi địa này đến liên minh tu tiên.”
“Thậm chí ta còn là cường giả duy nhất phi thăng chân tiên trong gần ngàn năm qua của liên minh tu tiên.”
“…”
Có thể là vì kìm hãm ở đây quá lâu, nam nhân mặc kim bào nói càng lúc càng nhiều, giống như Hạ Thiên là một người tri kỷ.
Tuy nhiên, hắn ta đã thổ lộ nhầm đối tượng.
Hạ Thiên hoàn toàn không có hứng thú với những lời nói nhảm kia dù chỉ một chữ: “Long gia lão tổ ở đâu. Nói ra, ta có thể cho ngươi một kiểu chết thống khoái một chút.”
“Đúng là minh ngoan bất linh. Nếu như ngươi nhất định phải tìm đường chết, ta cần chi phải tốn nước bọt nữa.”
Nam nhân mặc kim bào cảm thấy tiếc nuối, bỗng nhiên khoát tay, trong lòng bàn tay tuôn ra một luồng khí tức màu vàng: “Hạ Thiên, để ta cho ngươi mở mang tầm mắt, để ngươi biết cái gì gọi là thần diễm Long gia.”
“Cái thứ đồ chơi này của ngươi, vừa rồi Long đầu kia cũng đã dùng qua.”
Hạ Thiên khinh thường khoát tay: “Nó hoàn toàn không có tác dụng gì với ta. Thật ra, là vì ngươi không các nào sử dụng kiếp lực, cho nên mới đem kiếp lực hóa khí, cũng chẳng có gì lớn.”
Gương mặt nam nhân mặc kim bào lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng rất nhanh đã ngạo nghễ nói lại: “Ngươi chẳng qua cũng chỉ biết được một chút da lông. Thần diễm chân chính, uy lực không thấp hơn kiếp lực.”
Lời còn chưa dứt, thân hình hắn ta đã xẹt qua vô số tàn ảnh quỷ dị màu vàng, nhanh chóng xuất hiện trước mặt Hạ Thiên.
Không đợi Hạ Thiên kịp phản ứng, hắn ta đã đánh một chưởng vào ngực Hạ Thiên.
Bành.
Kim khí tràn đầy như rót vào cơ thể Hạ Thiên, một phần ngàn giây sau đã xuyên thấu sau lưng mà ra.
Chỉ một khắc ngắn ngủi, lục phủ ngũ tạng của hắn đã bị lây nhiễm kim khí, thậm chí đan điền khí hải còn bị kim khí sở đoạt.
“Hạ Thiên, ngươi đã chết.”
Thân hình nam nhân mặc kim bào không biết từ lúc nào trở về chỗ cũ, giống như chuyện phát sinh vừa rồi giống như ảo giác vậy.
Tào Thiển Thiển không khỏi há hốc mồm. Bởi vì với tu vi của nàng, hoàn toàn không cách nào đuổi kịp tốc độ của nam nhân mặc kim bào.
Trong mắt của nàng, nó giống như một cái chớp mắt, thậm chí mắt cũng không nháy, cả người Hạ Thiên bị khí tức màu vàng bọc lại. Thủ đoạn này khó tránh khỏi có chút dọa người.
Nam nhân mặc kim bào nhếch miệng, lộ ra độ cong đắc ý, chậm rãi mở bàn tay đang nắm chặt.
Cùng lúc này, Hạ Thiên đang bị khí tức màu vàng vây quanh không ngừng áp súc lại, nắm chặt, nghiền nát cho đến khi biến thành một hạt kim sa.
Trong quá trình này, Hạ Thiên thậm chí ngay cả nửa tiếng rên thảm cũng không kịp phát ra.
“Hạ Thiên, đây chính là sự chênh lệch giữa ta và ngươi.”
Nam nhân mặc kim bào cười khẽ: “Giống như lạch trời vậy. Cho dù ngươi có Nghịch Thiên Bát Châm, cũng vô pháp thay đổi. Gặp ta, ngươi nhất định phải chết, nhất định là vai phụ, là một hạt ngô trên đại đạo của ta….”
Còn chưa nói hết câu, hắn ta đột nhiên cảm thấy cổ căng lên một cách khó hiểu.
Một tiếng cười hì hì thúc giục: “Nói đi, nói tiếp đi chứ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận