Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1602. Khai hết

Lam Y Nhân quyết định mặc kệ Hạ Thiên, thật ra thì nàng lôi kéo Tào Di chơi, vì mấy ngày nay có chút buồn chán muốn tìm việc khác làm, sau đó Lam Y Nhân và Tào Di, Vạn Tiểu Sinh cùng nhau chơi xì tố, chơi vô cùng vui vẻ.
Còn Hạ Thiên thì đã chán thật rồi, nói gì thì nói, lúc chưa có vợ thì hắn đã chán rồi, giờ cuối cùng cũng tìm được vợ, kết quả là vợ lại đi đánh bài, hắn vẫn tiếp tục nhàm chán, không ổn chút nào, hắn nhìn chằm chằm Tào Di và Vạn Tiểu Sinh, đã nảy ra ý định ném cả hai xuống lầu.
Tuy nhiên, cuối cùng Hạ Thiên vẫn không ném bọn hắn xuống.
“Vợ Tiểu Y Y, ta chán, đi ra ngoài chơi một lát nhé.” Hạ Thiên nói xong thì rời phòng.
Vào bây giờ đã là một giờ chiều.
Trong khách sạn Tân Quế, hầu như phòng nào cũng chật cứng người, nhưng những người kia không còn là khách đã ở trước đó nữa, mà là thuộc hạ của Đạt Ca.
Bên ngoài khách sạn hiện tại có vài chiếc xe cảnh sát đang đậu, trong sảnh khách sạn cũng có vài tên cảnh sát đang ngồi, như đang uống cà phê.
Điền Thành và Trương Giai, thêm một vài cảnh sát hình sự khác, đang uống cà phê ở đây.
Những người phục vụ trong khách sạn vẫn ở đây, mọi thứ dường như vẫn bình thường, nhưng Điền Thành và những người khác biết, tất cả những điều đó là không bình thường, một cuộc xung đột quy mô lớn rất có thể sẽ sớm xảy ra.
“Tổ trưởng, chúng ta cứ chờ đợi như thế này sao?” Trương Giai có chút bất an: “Hay chúng ta trực tiếp nhờ hỗ trợ, đưa những người kia về đồn đi?”
“Sau đó thì sao? Chúng ta vẫn sẽ thả họ ra ngoài?” Điền Thành lắc đầu: “Không có kết quả gì đâu, hiện tại chúng ta chỉ có thể chờ xem thay đổi, nếu họ thực sự động thủ, chúng ta mới có thể bắt người, nếu không sẽ không có chứng cứ gì cả.”
“Tổ trưởng, nhìn kìa!” Lúc này một cảnh sát hình sự thì thào nói một câu, đồng thời chỉ về hướng phía cửa ra vào.
Điền Thành nhìn về phía cửa, sắc mặt hơi thay đổi, chỉ thấy một người ngồi trên xe lăn được đẩy vào, và người này, không phải ai khác, chính là Đạt Ca!
“Thông báo cho mọi người biết, cứ chuẩn bị tinh thần đi, nếu không có chuyện gì xảy ra thì chắc bọn họ đã chuẩn bị hành động rồi đấy.” Điền Thành thì thào.
“Vâng, tổ trưởng.” Một cảnh sát trả lời, định thông báo cho những người khác, nhưng đúng lúc này, hắn nghe thấy một giọng nói: “Hửm? Tên thái giám ngu ngốc nhà ngươi sao lại đến đây?”
Giọng nói đó làm cho tất cả mọi người sửng sốt một hồi, sau đó trong lòng tò mò, nhìn về hướng của âm thanh, lúc này ánh mắt có chút sững sờ.
“Hạ Thiên?” Sắc mặt của Trương Giai hơi thay đổi: “Sao hắn lại chạy xuống đây?”
“Tốt, tốt lắm, tiểu tử, ngươi thực sự tự mình đi xuống đây!” Đạt Ca ở đó nghiến răng: “Hôm nay, ta đây ta đây, sẽ để cho trăm huynh đệ của ta hiếp chết nữ nhân của ngươi, rồi lại giết ngươi… A!”
Đạt ca chưa kịp nói xong thì lại có thêm một tiếng hét đau đớn nữa, Hạ Thiên lại đá thẳng vào háng của Đạt ca, đạp hắn xuống đất dù hắn đang ngồi trên xe lăn.
“Con mẹ nó, ngươi muốn chết à!” Ngay lập tức một vài người lao về phía Hạ Thiên, nhưng trong giây tiếp theo, bọn hắn như bị thứ gì đó giữ chân, bị cố định ở đó trong một tư thế khá lố bịch.
“Ta đang nhàm chán thì lũ ngốc các ngươi đã đến.” Hạ Thiên vươn vai, trong tay lại có thêm một cây châm bạc: “Lần này chơi chậm rãi một chút.”
Châm bạc nhanh chóng đâm vào cơ thể mọi người, sau đó trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ đau khổ, nhưng đều không phát ra tiếng động, hiển nhiên không phải là không muốn phát ra tiếng động, mà không có cách nào phát ra âm thanh.
“Chà, ta cũng sẽ cho những kẻ ngốc khác một một châm nữa.” Hạ Thiên đột ngột biến mất.
Điền Thành và những người khác ngẩn người, chuyện gì đang xảy ra vậy? Nhìn đại sảnh, hình như ngoại trừ mấy người bọn hắn, những người khác đều không thể động đậy?
Ồ, không, những người phục vụ vẫn có thể di chuyển, nghĩa là, trên thực tế, chỉ có Đạt ca và những người hắn mang theo không thể di chuyển, mọi người đều trông rất đau đớn.
Về phần Đạt ca, hắn dường như đang hôn mê?
“Tổ trưởng, những, những người kia đang bị làm sao vậy?” Trương Giai không nhịn được hỏi.
“Nếu không ngươi tự đi hỏi Hạ Thiên đi?” Điền Thành tức giận nói, hắn cũng muốn biết.
“Đừng hỏi ta, ta sẽ không kể cho một nữ cảnh sát xấu xí như ngươi nghe đâu.” Lúc này, một giọng nói vang lên, Hạ Thiên đã quay lại.
Và lời nói của hắn gần như đã làm cho Trương Giai tức chết, nói như hắn mà nghe được sao?
Trương Giai muốn nổi giận, nhưng nàng đã sớm nhớ tới người này không thể đắc tội được nên đành chịu đựng.
“Chà, Hạ tiên sinh, những người đó bị sao vậy?” Điền Thành hỏi.
“Ồ, không có gì đâu, đại khái là tương đương với bị hàng vạn con kiến cắn vào người ấy mà.” Hạ Thiên thản nhiên nói: “Hơn mười năm rồi, ta không ra ngoài, thế giới dường như lại có thêm nhiều kẻ ngốc hơn, vì chỉ số thông minh đã giảm trên diện rộng nên thể chất cũng đã giảm trên diện rộng, nhân tiện ta muốn làm một thử nghiệm.”
Vừa dứt lời, người nọ ở đằng kia đột nhiên lại ngã xuống đất.
“Qủa nhiên là thể chất và chỉ số IQ đều giảm đi với nhau.” Hạ Thiên lẩm bẩm một mình, sau đó hắn vụt trở lại trước mặt người kia, nhấc người đó lên rồi ném đến trước mặt Điền Thành: “Trong lúc ngươi không sao thì bắt đầu thẩm vấn hắn đi, hắn sẽ nói ra tất cả.”
Điền Thành ngẩn ra, có thao tác như vậy sao?
“Hay để ta làm.” Đúng lúc này, một giọng nói khác truyền đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận