Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2335. Bảo mệnh mới là quan trọng, những thứ khác đều là chó má

"Tiên sư nó, bị lừa rồi!" Tầng thấp nhất của du thuyền, Trương Du Tử nằm ở giữa một đống đồ lặt vặt cùng với rác rưởi, chịu đựng mùi thối khó tả trong khoang thuyền, tâm tình thật sự là hỏng bét.
Tấm vé mà cái người tên Đạo ca gì đó cho căn bản không phải là vé tàu, mẹ nó, mà là hợp đồng làm việc tạm thời.
Hắn vừa lên thuyền còn chưa kịp hít thở là đã bị thủy thủ mang tới tầng thấp nhất, làm công việc bẩn thỉu và khổ sở, vất vả lắm mới trốn vào khoang chứa hàng để tranh thủ nghỉ ngơi.
"Lại chịu thiệt vì không có học thức rồi, sớm biết vậy thì trước đây đã không thôi học." Trương Du Tử vắt tréo hai chân, tự lẩm bẩm: "Đợi làm xong vụ này, nhất định phải phân rõ giới hạn với Đạo lão cẩu. Có điều bây giờ nên làm thế nào để trà trộn vào tầng trên của du thuyền đây?"
Dựa theo lẽ thường trước đây, chẳng phải là tìm người có tiền, trộm tiền và quần áo của hắn, sau đó giả mạo thân phận của hắn để trà trộn vào tầng trên.
Nhưng hiện tại lại có chút phiền phức, bây giờ hắn không phải là hành khách, mà là thủy thủ, căn bản ngay cả khoang dành cho hành khách phổ thông đều không đi được, thật sự là có chút đau đầu.
"Không thì, hay là thôi đi, nhiệm vụ chó má gì chứ, lão tử không làm." Trương Du Tử nghĩ một hồi, vẫn là không đầu mối gì, đau đầu xong liền trực tiếp cam chịu, "Nhìn nơi này có hàng hóa gì đáng giá không, thừa dịp bây giờ cách bến không xa, rồi lên một tàu thoát hiểm trở về Tân Cảng là được."
Trương Du Tử xoay người nhảy cẫng lên, tìm kiếm xung quanh, tìm được một cây thiết côn, bắt đầu cạy cái rương gỗ mà hắn nằm lúc nãy.
"Hả? Đây là..."
Trong hòm gỗ hình chữ nhật, ngoại trừ bọt biển dùng để giảm xung và hãm áp ra, thì còn có vật thể hình khối màu đen nằm ngay ngắn chỉnh tề, mỗi một khối to chừng lòng bàn tay của con người, cầm vào tay có chút nặng, phỏng chừng có năm, sáu cân.
"Đồ chơi gì đây? Gạch à?" Trương Du Tử xưa giờ chưa từng thấy thứ này, mò ra một khối, dùng miệng cắn cắn, phát hiện không phải là kim loại, cũng không phải đồ ăn: "Không có tác dụng gì, thôi, nhìn những cái rương khác."
Liên tiếp cạy mười cái rương, vậy mà đều là loại đồ vật kì lạ đó, lần này khiến Trương Du Tử ngây người.
"Đây rốt cuộc là món đồ gì, lẽ nào rất đáng giá?" Trong lòng Trương Du Tử nghi ngờ không ngớt, nguyên tắc ăn trộm, vẫn là mò thêm mấy khối rồi giấu vào người.
Còn chưa kịp cạy những cái rương khác, bên ngoài bỗng nhiên vang lên giọng nói.
Trương Du Tử sợ hết hồn, liền vội vã đậy kín những cái rương đó lại, còn mình thì lén lút núp ở một góc khuất.
Gần như cùng lúc đó, có ba người lén lén lút lút lẻn vào, lại lặng lẽ khép cửa khoang lại.
"Các ngươi suy nghĩ thế nào rồi?" Một nam tử cao lớn trong đó lạnh lùng nói.
Hai người khác tựa hồ là thủy thủ, bởi vì từ trên người bọn họ, Trương Du Tử ngửi được mùi nước biển nồng nặc, còn có mùi hôi cơ thể khó có thể che lấp.
"Chuyện, chuyện này không dễ làm." Thủy thủ thứ 1 có chút chần chờ nói.
Nam tử cao lớn lạnh lùng nói: "Có tiền không kiếm à?"
"Nhưng mà trên thuyền có ba, bốn ngàn người, nếu mà..." Ngữ khí của thủy thủ thứ 1 rất là không kiên định, "Ta thực sự không đành lòng."
"Cũng không phải bảo ngươi đi giết người, còn giả điên ‘không đành lòng’ làm chi!" Nam tử cao lớn đằng đằng sát khí nói: "Ta không rảnh nói nhảm với ngươi, chỉ hỏi ngươi một câu làm hay không làm!"
Thủy thủ thứ 1 thở dài: "Được, ta làm."
"Ngươi thì sao?" Nam tử cao lớn nhìn tên còn lại.
Thủy thủ thứ 2 chỉ nói một câu: "Cần thêm tiền, hơn nữa nhất định đưa trước."
"Tiền không là vấn đề, hiện tại ta liền có thể cho các ngươi một nửa." Nam tử cao lớn thản nhiên nói: "Nhưng mà sau đó, các ngươi cần phải giữ miệng giữ mồm, nếu như tiết lộ một tí tin tức nào, các ngươi và cả người nhà của các ngươi đều phải chết."
Liên quan tới điểm này, hai tên thủy thủ cũng không có dị nghị, đều gật gật đầu.
"Đợi thuyền vừa tiến vào hải phận quốc tế, các ngươi liền động thủ." Nam tử cao lớn rất hài lòng về phản ứng của hai người, tiện tay mở rương gỗ ở bên cạnh ra, móc ra một khối mà Trương Du Tử vừa nãy cho rằng là “gạch đen”, ra lệnh: "Tầng ba trở lên, không cần các ngươi động thủ, ta có dàn xếp khác. Những tầng khác, mỗi một gian phòng cùng với hành lang cách mỗi mười mét đều phải dán một khối, nghe rõ chưa?"
"Rõ." Hai người kia cùng lên tiếng.
Ba người lại âm thầm bàn bạc vài câu, sau đó mới vội vã rời đi.
Trương Du Tử núp trong bóng tối chỉ nghe được đại khái, nhưng mà sắc mặt đã không được tốt cho lắm, trên thuyền hình như có người đang âm mưu việc lớn gì, nghe hình như không phải chuyện tốt lành gì.
"Những thứ này rốt cuộc là thứ gì?" Trong lòng Trương Du Tử từ móc ra hai khối “gạch đen” mà hắn vừa mới trộm được, "Xem ra trên thuyền này không an toàn, ta phải mau chóng nghĩ cách trộm một thuyền cứu nạn về Tân Cảng." Về phần nhiệm vụ mà tên Đạo ca kia cho hắn, hắn đã quẳng lên chín tầng mây, vạn sự bảo mệnh là quan trọng, những thứ khác đều là chó má.
Nghĩ như thế, Trương Du Tử lại chờ một hồi, mới lặng lẽ chạy ra ngoài.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận