Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1742. Chạy mất rồi

“A, Tiểu muội chân dài, hồi nhỏ ngươi thật xấu... Ừ, kỹ thuật thể thao của ngươi vẫn được... Nhảy cầu rất được, mặc cũng rất nhiều đồ... Ô, vẫn là lúc đánh bóng chuyền dễ nhìn hơn chút...” Hạ Thiên vừa xem vừa lẩm bẩm, Ninh Nhụy Nhụy còn chưa rời đi, đã xúc động muốn hộc máu.
Hiện tại, Ninh Nhụy Nhụy xem như đã rõ, Hạ Thiên rất để ý đến dáng người, lúc nàng đánh bóng chuyền, vóc dáng đã rất cao, đặc biệt là đôi chân dài kia đã có thể nói là nghịch thiên.
“Ừ, thật ra vẫn còn rất tốt, Tiểu muội chân dài, bây giờ ngươi đẹp mắt hơn nhiều, may mắn ngươi quen ta, nếu không thì bộ dáng của ngươi vẫn sẽ giống như trước kia, không đủ tư cách làm vợ bé của ta.” Hạ Thiên rõ ràng không để ý đến những điều Ninh Nhụy Nhụy vừa nói, dù sao, thật ra điều kia vốn là cũng không có gì.
Hạ Thiên suy nghĩ, lại nói: “A, hình như ta hơi bị thiệt thì phải, về sau Tiểu muội chân dài làm vợ bé của ta, không thể tùy tiện cho người khác xem những video này.”
Thế là, Hạ Thiên đã nhắn tin cho Bé ngoan.
“Tiểu muội chân dài, ngươi đừng lo lắng, sau này sẽ không có người thấy được mấy đoạn video đó nữa, ta đã bảo Bé ngoan xóa bỏ hết rồi.” Hạ Thiên cười hì hì với Ninh Nhụy Nhụy: “Ta cũng sẽ không bị thua thiệt.”
Ninh Nhụy Nhụy nhất thời không phản bác được, sau đó xoay người rời đi, nàng vẫn nên đi thay quần áo, không phải sợ người khác nhìn thấy, mà là sợ Hạ Thiên làm loạn.
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy, sau này, trước mặt Hạ Thiên nàng phải mặc đồ kín, ừ, phải nghĩ biện pháp che lại đôi chân dài của nàng, mặc quần rộng không lộ chân.
Ninh Nhụy Nhụy mới vừa biến mất từ hồ bơi, Thạch Thuần lại vọt lên.
“Anh rể, anh rể, ngươi tới giúp ta đối phó với tên không bình thường kia đi, ta sợ mình sẽ nhịn không được mà đánh chết hắn!” Thạch Thuần chạy đến bên cạnh Hạ Thiên, kéo hắn chạy xuống lầu: “Anh rể ta nói với ngươi, bạn trai cũ của Tôn Vân, thật sự không bình thường!”
Thạch Thuần nói nhanh: “Cái tên không bình thường đó vừa ý một nữ nhân có tiền, nên đã bỏ rơi Tôn Vân, bây giờ, còn dám chạy tới trước mặt Tôn Vân muốn khoe khoang thì lại phát hiện Tôn Vân có biệt thự siêu lớn, lại cảm thấy Tôn Vân có tiền hơn nên nói muốn quay lại còn nói Tôn Vân cố ý lừa hắn, nói Tôn Vân phải đền bù cho hắn, ta thật sự rất muốn đánh chết hắn!”
“Vậy thì đánh chết hắn thôi.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
“Anh rể, anh rể, không thể tùy tiện đánh chết người, người kia chỉ là kẻ không bình thường, nhưng đánh hắn một trận ta lại cảm thấy chưa hả giận, anh rể ngươi lại biết rất nhiều cách chỉnh người, ngươi tới giúp ta trị hắn.” Thạch Thuần kéo Hạ Thiên tới lầu một, sau đó chỉ ngón tay vào bên kia: “Nhìn đi, anh rể, chính là tên không bình thường đó, hắn vừa lái một chiếc BMW tới, đang muốn khoe khoang đó.”
Trong phòng khách, ngoại trừ Tôn Vân, còn có một nam nhân trẻ tuổi, dáng dấp người kia không tệ, vóc dáng rất cao, có tiềm chất làm vai phản diện.
“Tôn Vân, ngươi nhanh như vậy đã tìm được bạn trai mới?” Tên nam nhân trẻ tuổi đó vừa nhìn Hạ Thiên, lập tức lộ ra vẻ phẫn nộ: “Tốt thôi, thì ra ngươi đã kiếm người ngoài trước, ngươi lại đi khắp nơi nói với người khác là ta bỏ ngươi...”
“Đồ đần nhà ngươi, ngươi cho rằng ta sẽ không có mắt như ngươi sao?” Hạ Thiên lập tức bất mãn, mắt của tên ngu si đó bị gì vậy, sao hắn lại là bạn trai Tôn Vân được?
Khẩu vị của hắn sẽ không thấp như vậy đâu.
“Đúng đúng đúng, hắn một chút ánh mắt cũng không có, hắn có thể tìm người bạn gái như Tôn Vân thì là ông trời có mắt, thế mà hắn còn dám bỏ Tôn Vân!” Thạch Thuần lập tức nói thêm.
Thạch Thuần nhìn nam tử không bình thường kia, lại nói: “Này, tên thiểu năng đáng chết kia, đây là anh rể của ta, ngươi đừng nói nhảm, nếu không thì anh rể của ta sẽ đánh ngươi đến nỗi mẹ không nhận ra ngươi!”
“Anh rể? Ha ha, Thạch Thuần, ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?” Cái tên nam tử không bình thường đó nhìn Thạch Thuần: “Ta thấy là tình nhân đó? Ta vốn đã cảm thấy kỳ lạ, hai người các ngươi cũng không phải là con nhà có tiền gì, sao có thể ở biệt thự lớn như vậy? Biệt thự này ít nhất có giá mấy tỷ, nói đi nói lại cả nửa ngày, hoá ra hai người các ngươi lại đang được cùng một người bao nuôi?”
“Thuần Thuần chẳng lẽ ngươi luôn giả bộ là con nhà nghèo sao?” Hạ Thiên hơi ngạc nhiên nhìn Thạch Thuần: “Ngươi quả nhiên là kẻ lừa đảo!”
“Ta mới không có lừa gạt ai, nhà ta vốn không có tiền, hiện tại cha ta không có đi làm, ngay cả tiền tiêu vặt cũng phải tìm chị xin mà!” Thạch Thuần bĩu môi, sau đó trừng nam nhân không bình thường kia: “Này, ngươi nói anh rể bao nuôi ta cũng không liên quan, ngươi đừng nói anh rể bao nuôi Tôn Vân, anh rễ thật sự sẽ đánh ngươi!”
“Không sai, khẩu vị của ta không có kém như vậy.” Hạ Thiên tán thành, “Thuần Thuần, đồ kém thông minh như vậy ngươi nên trực tiếp đánh chết hắn, hắn còn sống chính là lãng phí lương thực.”
“Anh rể, đánh chết người là không tốt, với lại, trên thế giới này kẻ ngu đần rất nhiều, cũng không thể đều đánh chết nha.” Quan niệm của Thạch Thuần vẫn tương đối bình thường: “Dù như vậy, ta vẫn muốn đuổi hắn ra ngoài.”
Thạch Thuần nhìn tên bạn trai cũ không bình thường của Tôn Vân, dữ dằn hét một câu: “Này, ngươi cút hay không cút? Nếu không ta sẽ đánh ngươi!”
“Đánh ta? Tới đây, Thạch Thuần, người khác nhìn ngươi có dáng người dễ nhìn nên không dám đánh ngươi, ta không ăn nổi ngươi...” Người đó hình như có oán niệm với Thạch Thuần, chỉ là hắn còn chưa dứt lời, đã kêu thảm một tiếng, bay ngược ra ngoài.
“Các ngươi nói nhảm nhiều quá.” Người ra tay lại là Hạ Thiên.
“Ta đi ra xem một chút.” Thạch Thuần chạy ra ngoài, không đến một giây lại chạy trở về: “Hắn ta đã chạy mất rồi!”
“Ai chạy?” Lúc này, Ninh Nhụy Nhụy đi xuống, không đợi Thạch Thuần trả lời, nàng đã lập tức nói: “Này, Hạ Thiên ngươi mau đọc tin tức trên mạng đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận