Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4030: Ngươi gọi ta là số 2 đi

“Ngươi là ai?”
Thượng Quan Tiểu Phi cũng không bị thương quá nặng, chỉ là cảm thấy nhục nhã, lập tức đứng lên, quát hỏi người đến: “Nơi này là hậu viện Thượng Quan gia, cấm người ngoài đi vào.”
“Hạ, Hạ Thiên.”
Thẩm Manh nhìn thấy mặt người đến, ánh mắt ngưng lại, lộ ra biểu hiện kinh ngạc: “Tại sao ngươi… đến đây?”
Hạ Thiên nhìn chằm chằm Thẩm Manh mấy giây, cười hì hì hỏi: “Ngươi là bé ngoan số 1 hay là bé ngoan số 2?”
“Cái gì?”
Đầu tiên, Thẩm Manh sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã hiểu được Hạ Thiên có ý gì. Bởi vì Hạ Thiên đã gặp một bé ngoan khác, không khỏi cười khổ: “Vậy ngươi gọi ta số 2 đi.”
“Tính cách của ngươi rất trầm ổn.”
Hạ Thiên suy nghĩ một chút, sau đó lẩm bẩm: “Bé ngoan thường xuyên tranh cãi với ta là bé ngoan số 1, mà người hay cung cấp tin tức cho ta mới là ngươi.”
Thẩm Manh gật đầu, nhưng lại giải thích: “Bé ngoan số 1 chỉ là tính tình ngay thẳng, cũng không có ác ý.”
“Cái này ta biết.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Nếu nàng ấy cố ý, lần trước ta đã đánh nàng ấy rồi.”
Thượng Quan Tiểu Phi thấy hai người Hạ Thiên nói chuyện thân mật, trong lòng nảy sinh đố kỵ: “Tiểu tử, ngươi có biết mình đang ở đâu không? Có biết ta là ai không?”
Hạ Thiên nhếch miệng.
“Ta không hứng thú tìm hiểu thằng ngu ngươi là ai. Ngươi còn chút thời gian, có thể nghĩ một kiểu chết khá thoải mái cho mình đi.”
Thẩm Manh nhịn không được mở miệng khuyên: “Thượng Quan Phi, bây giờ ngươi rời đi còn kịp, tuyệt đối không nên chọc giận hắn, đối với ngươi không có chỗ tốt đâu.”
“Ta biết hắn là ai rồi.”
Thượng Quan Tiểu Phi nghe Thẩm Manh nói, bỗng nhiên hiểu ra, lạnh lùng nói: “Hắn chính là nhân tình của ngươi, đúng không?”
“Im ngay.”
Thẩm Manh quát lớn: “Đừng bất kính với Hạ Thiên.”
“Ha ha, quả nhiên là vậy.”
Thượng Quan Tiểu Phi quay sang nhìn Hạ Thiên, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ và oán độc: “Tốt, thật sự rất tốt, lại còn dám tìm đến cửa, quả nhiên là tình chàng ý thiếp. Con mẹ nó, ta thật sự cảm động.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, nói với Thẩm Manh: “Đừng để ý cái tên ngớ ngẩn đó, ta đến cứu ngươi, đi theo ta.”
“Cái này…” Thẩm Manh không khỏi có chút do dự.
“Bé ngoan, ngươi nên hiểu rõ ta mới đúng chứ.”
Hạ Thiên nhìn Thẩm Manh, có chút không hiểu: “Trên thế giới này không có chuyện gì là không giải quyết được. Thiên Sát chi thể của ngươi, ta có thể trị.”
Thượng Quan Tiểu Phi nghe xong, liền cười ha hả: “Tiểu tử, ngươi đúng là cuồng không biên giới. Ngươi cho rằng ngươi là ai, thần tiên sao? Còn muốn trị Thiên Sát chi thể? Ngay cả sẹo âm Sát trên người nàng ta, đoán chừng ngươi cũng không giải quyết được. Ngươi cho rằng ngươi là ai? Là thần tiên sao? Lại còn muốn trị Thiên Sát chi thể. Ta nghĩ ngay cả thẹo âm Sát trên người nàng ta, ngươi cũng không giải quyết được.”
“Mấy thứ đó, ta tùy tiện cũng có thể giải quyết.”
Hạ Thiên nhìn những vết sẹo màu đen trên người Thẩm Manh, tùy ý nói.
Thẩm Manh biết y thuật Hạ Thiên cực cao, nhưng nghiêm chỉnh mà nói, nàng cũng không phải bị bệnh mà là thể chất tiên thiên xảy ra vấn đề, thậm chí nói theo một cách khác cũng không tính là vấn đề, mà là một loại thiên phú.
Nhưng loại thiên phú này cũng không thích hợp với nàng. Cho nên, ngay từ nhỏ nàng đã xuất hiện phản ứng bài xích, trên người không ngừng mọc ra những đốm đen. Chỉ cần mặt trời chiếu trúng, nàng sẽ đau đến không muốn sống.
Khi nàng tiến vào bí cảnh Thiên Cung, ngược lại tốt hơn rất nhiều, bởi vì nơi này không có mặt trời chiếu thẳng xuống, sát khí bên trong cơ thể cũng không phát tác nữa.
“Hay là thôi đi.”
Thẩm Manh không muốn Hạ Thiên vì nàng mà hao tâm tổn trí, lắc đầu nói: “Có lẽ ta nên ở đây suốt đời, vô dục vô cầu cũng tốt.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi không tin y thuật của ta?”
“Dĩ nhiên không phải rồi.”
Thẩm Manh không khỏi cười khổ: “Hạ Thiên, ta biết y thuật của ngươi cử thế vô song, nhưng ngươi muốn trị được vấn đề của ta cũng không phải chuyện đơn giản. Nhất là bây giờ, tinh lực của ngươi nên dùng cho việc quan trọng hơn, đừng uổng phí tinh lực vào chuyện của ta.”
Hạ Thiên nóng máu: “Ngươi nói như vậy, ta lại càng muốn trị.”
“Được, ta cũng muốn nhìn xem ngươi trị như thế nào.”
Thượng Quan Tiểu Phi ở bên cạnh khoanh tay, cười lạnh: “Thiên Sát chi thể cũng không phải chứng bệnh đơn giản. Cho dù ngươi là Hoa Đà tái thế cũng không biết bắt đầu từ đâu, chứ đừng nói là trị… A!”
“Nói nhảm nhiều quá, cút sang một bên.”
Hạ Thiên cảm thấy tên ngốc này ồn quá, liền nhấc chân tùy ý đạp tới.
Cả người Thượng Quan Tiểu Phi bay lên, ngay cả một số người đối diện hắn ta cũng bị đụng ngã.
“Tiểu Phi.”
Trong đó có Thượng Quan gia chủ. Nhìn thấy con trai mình bất tỉnh, ông ta lập tức la hoảng lên: “Con sao rồi? Con mau tỉnh lại đi.”
Thiếu phụ váy trắng thấy em trai của mình không rõ sống chết, cơn giận xông thẳng lên đầu, vọt đến trước mặt Hạ Thiên: “Hạ Thiên, ngươi đây là có ý gì?”
“Ngươi là ai” ?”
Hạ Thiên hoàn toàn không có ấn tượng đối với nữ nhân kia.
“Ta là Thượng Quan Tiểu Tư, trước đó chúng ta đã từng gặp nhau ở Long gia.”
Thiếu phụ váy trắng lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Thiên, tức giận nói: “Ta vẫn rất kính trọng ngươi, cũng giúp ngươi nói chuyện ở Long gia. Thậm chí ta còn khuyên cha ta tìm ngươi hợp tác, nhưng ngươi thì sao? Tại sao ngươi lại đến quấy rối tiệc cưới của em trai ta? Bây giờ còn đánh nó thành như vậy.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, thuận miệng nói: “Ta đánh hắn là bởi vì hắn ta đáng đánh. Nếu ngươi không phục, ta không ngại đánh luôn cả ngươi.”
“Ngươi.”
Thiếu phụ váy trắng nghẹn họng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Thượng Quan gia chúng ta không cừu không oán với ngươi, có phải ngươi nghe người nào kiếm chuyện, cho nên mới sinh ra hiểu lầm?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận