Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2138. Sở Bì Khố

“Anh bạn, đừng tưởng rằng biết chút quyền cước, đã cảm thấy bản thân rất đáng gờm.” Nam nhân thanh nhã, lịch sự bỗng nhiên đưa tay nắm lấy cà vạt của mình, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Thiên, “Ở chỗ này, hiểu được biết điều, học được thỏa hiệp mới là quy luật sinh tồn.”
“Này, kẻ đần ngươi đừng kêu loạn, ngươi không phải bạn của ta, cũng không có tư cách làm bạn của ta.” Hạ Thiên lộ ra nét mặt khó chịu một chút, “Ta không cần biết điều, cũng không cần học cái thỏa hiệp gì đó, bởi vì ta là Hạ Thiên, Hạ Thiên đệ nhất thiên hạ.”
“Mắng ai kẻ ngu ngốc đấy?” Đáy mắt của nam nhân thanh nhã, lịch sự trong nháy mắt dâng lên lệ khí mãnh liệt, “Còn thiên hạ đệ nhất ư, thực sự là cười rớt răng hàm của ta, ngươi quá tự cho là đúng, như vậy thì kết cục rất thê thảm.”
“Đương nhiên là mắng ngươi kém thông minh rồi.” Hạ Thiên cười hì hì hướng về phía Ninh Nhụy Nhụy nói: “Tiểu muội chân dài, cô xem, kẻ đần lúc nào cũng không cảm thấy bản thân là kẻ đần, lại luôn nói lời ngu ngốc, làm chuyện ngu ngốc.”
Mặc dù, nàng đã có chút quen thuộc tính cách mở miệng nhất định là đả thương người của Hạ Thiên, nhưng vẫn cảm thấy có chút đau đầu, đang lo lắng có nên mở miệng hòa hoãn bầu không khí hay không.
“Đây là ngươi tự tìm chết!” Nam nhân thanh nhã, không văn nhã một chút nào, ngược lại tính khí của hắn rất hung bạo, lúc này đã phát nổ, đưa tay tới sau thắt lưng lấy ra đồ vật, có điều tay lại bị đồng bạn đè lại.
“Chớ làm loạn.” Nói chuyện chính là một đại hán mặc quần da đứng phía sau nam nhân thanh nhã, lịch sự.
Nam nhân thanh nhã gầm thét: “Sở Bì Khố, ngươi ngăn cản ta làm gì?”
“Cứu mạng ngươi.” Đại hán quần da thản nhiên nói.
“Ngăn cản ta nữa, ta mẹ nó muốn mạng của ngươi!” Nam nhân lịch sự hung tợn trừng đối phương, “Chúng ta không có thời gian, nhất định phải nhanh chóng tìm được kẻ thế mạng, ai cũng đừng cản ta, ta đây chắc chắn phải có được hai người kia.”
“Chỉ sợ ngươi muốn không lên.” Đại hán quần da lắc đầu.
Một người khác là nữ nhân trung niên có dáng vẻ bình thường, nàng có chút không hiểu hỏi: “Lão Sở, lời ấy của ngươi là có ý gì?”
Đại hán quần da kéo nam nhân lịch sự về phía sau lưng, chậm rãi đi đến trước mặt Hạ Thiên, một mực cung kính hành lễ một cái: “Hạ Thiên tiên sinh, vừa rồi mạo phạm, là chúng ta không đúng, vẫn xin anh đại nhân đại lượng, không tính toán chúng ta.”
Hạ Thiên lườm người này một mắt, lười biếng hỏi: “Ngươi biết ta?”
“Biết.” Đại hán quần da vẫn như cũ cúi đầu, “Ta gọi Sở Phong, là người của Sở Môn, mười hai năm trước, may mắn gặp qua anh một lần, đến nay ấn tượng khắc sâu, nghĩ không ra có thể ở đây gặp anh, là vinh hạnh của ta.”
“Sở Môn? Không phải đã sớm giải tán sao?” Ninh Nhụy Nhụy cũng là biết một hai, trước đó cũng nghe Y Tiểu Âm phổ cập khoa học về những cô vợ kia của Hạ Thiên, trong đó có người tên là Sở Dao chính là lão đại của Sở Môn lúc trước.
“Giải tán không phải thật, chỉ là nhập vào tập đoàn Thần Y.” Hạ Thiên thuận miệng hướng về Ninh Nhụy Nhụy giải thích một câu, lại có chút mất hứng hướng về đại hán quần da nói: “Nếu như ngươi là người của vợ Dao Dao, vậy làm sao sống đến mức thảm như vậy, nói ra có chút mất mặt vợ Dao Dao.”
“Hạ tiên sinh nói đùa, ta thật ra đã bị đại tiểu thư trục xuất khỏi Sở Môn.” Sở Bì Khố lộ ra vẻ mặt xấu hổ, trong lòng cũng hối hận chút ít, “Trước đây không nghe lời của đại tiểu thư, trên tay phạm vào một ít chuyện, về sau muốn thay đổi qua đã chậm.”
Hạ Thiên gật đầu một cái, Sở Môn là bang phái của gia tộc vợ bé Sở Dao của hắn, về sau khi hội nhập với tập đoàn Thần Y, Kiều Tiểu Kiều giúp Sở Dao tẩy trắng bang phái, đương nhiên một vài người lộn xộn đương nhiên là bị quét sạch ra cửa.
“Vậy sao ngươi lại ở chỗ này?” Hạ Thiên đối với đàn em của vợ mình, còn xem như là khá khách khí, dù sao yêu ai yêu cả đường đi, sẽ lại không thuận miệng mắng hắn ngu ngốc rồi. Sở Bì Khố chần chờ một chút, vẫn là quyết định ăn ngay nói thật: “Năm đó sau khi bị quét sạch ra cửa, một người anh họ của đại tiểu thư tập hợp hầu hết các anh em, đi nương nhờ nhà họ Viên ở Kinh thành. Chỉ là một số người rất nhanh liền bị nhà họ Viên chia rẽ, một số bị nhà họ Viên hấp thu hoàn toàn, còn những người không nghe lời kia sẽ được đưa đến tới nơi này.”
Nói xong, trên mặt Sở Bì Khố lộ ra vẻ thống khổ, khóc nói: “Lúc đó, hơn một trăm anh em lên du thuyền, cuối cùng sống sót tiến vào nơi đây chỉ có tầm hai ba người, ta thật sự rất hối hận trước đây không nghe lời khuyên nhủ của đại tiểu thư.”
“Đàn ông cao to khóc cái gì?” Hạ Thiên nhìn có chút chán ngán, “Những kẻ có trí thông minh thấp ấy chết thì đã chết, có gì phải khóc.”
“Đúng, trước đó bọn hắn đã làm sai qua không ít chuyện, cũng coi như là trừng phạt đúng tội. Theo quy cũ của Sở Môn, dù ta chết cũng chưa hết tội.” Sở Bì Khố lập tức lau nước mắt, hướng về phía Hạ Thiên nói: “Hôm nay, may mắn gặp được Hạ tiên sinh, ta cũng không trông cậy vào việc anh có thể cứu ta, chỉ là hy vọng ta có thể thay người làm một chút chuyện nhỏ nhặt, xem như là một phần nỗ lực cuối cùng vì đại tiểu thư.”
Hạ Thiên nhìn về phía Ninh Nhụy Nhụy: “Tiểu muội chân dài, cô nói xử lý hắn như thế nào thì tốt đây?”
“Trước tiên giữ lại hắn, vừa vặn chúng ta đối với động phủ hoàn toàn không biết gì cả, nhiều thêm một tên dẫn đường cũng tốt.” Ninh Nhụy Nhụy từ trước đến nay không yêu thích bạo lực lắm, mặc dù bây giờ dần dần có chút chịu ảnh hưởng của Hạ Thiên, nhưng vẫn có sự kiên trì của mình trên một số phương diện nguyên tắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận