Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3622: Cha ngươi là ai thì liên quan gì đến ta

“Tất cả dừng lại cho ta, không nghe thấy sao?”
Nam nhân trẻ tuổi vừa đến đã lặng lẽ nhìn xung quanh, khí thế của hắn ta quả thật khá mạnh, ngay cả hai nữ nhân đang đánh nhau cũng phải ngừng lại.
“A, em trai, ngươi đến rồi à? Ngươi nhất định phải giúp ta.” Nữ nhân trang điểm đậm nhìn rõ mặt người đến, lập tức hưng phấn hẳn lên, không để ý đến tóc tai bù xù của mình: “Ả ta, bọn họ đều khi dễ ta.”
“Ngươi là ai, bà thím này?” Nam nhân trẻ tuổi ghét bỏ nhìn nữ nhân trang điểm đậm, một quyền đập nàng ta ngã xuống đất: “Ngươi gọi ai là em trai thế?”
Đám hộ vệ áo đen đi theo sau lưng nam nhân trẻ tuổi xông về phía nữ nhân trang điểm đậm, nhấc nàng ta lên.
“Là ta, là ta. ’ Nữ nhân trang điểm đậm chịu một quyền, máu mũi trào ra, vội vàng hô lên: “Ta là Phan Lan Lan, cha của ngươi là chú của ta, chú họ. Ngươi không phải em trai ta thì là gì? Hôm trước chúng ta còn ăn cơm ở quán Chu công, ngươi không nhớ à?”
“Có chút ấn tượng.” Nam nhân trẻ tuổi gật đầu, thái độ khá hơn một chút: “Được rồi, ngươi đứng sang một bên cho ta.”
Nữ nhân trang điểm đậm không dám nói tiếp, lặng lẽ thối lui về phía nam nhân trẻ tuổi.
“Ngươi cũng lui sang một bên đi.” Nam nhân trẻ tuổi lại liếc nhìn nữ nhân mạnh mẽ quần áo không chỉnh tề kia.
Nữ nhân này ngược lại nhu thuận, không hề nói gì, trực tiếp thối lui sang một bên.
Nữ nhân trang điểm đậm nhất thời nhịn không được, mở miệng phàn nàn: “Haiz, ả ta dụ dỗ chồng của ta, tại sao ngươi lại buông tha cho ả ta… A!”
Bịch.
Nam nhân trẻ tuổi quay người đá một cái, đá bay nữ nhân trang điểm đậm ra ngoài: “Câm miệng! Ta có bảo ngươi lên tiếng không? Còn nữa, đừng có lôi kéo làm quen bậy bạ. Gọi ta là Chu thiếu gia hoặc Chu tiểu công tử.”
Lực sinh mệnh của nữ nhân trang điểm đậm vẫn còn rất cứng, bị như vậy mà không có ngất, cố nén cơn đau kêu một tiếng: “Chu, Chu tiểu công tử.”
Lúc này, Chu tiểu công tử lạnh lùng nhìn nam nhân trung niên: “Ngươi chính là người đã làm loạn ở khách sạn của ta?”
“A, không, không phải, tại sao là ta được chứ?” Nam nhân trung niên giật mình, vội vàng chỉ vào Phan Lan Lan: “Ta là Dương Chân Sảng, nàng ta là vợ của ta. Nói đến, chúng ta cũng là người trong nhà, ta sao có thể làm loạn ở đây được chứ?”
“Vậy ngươi và nữ nhân kia là như thế nào?” Chu thiếu gia chỉ vào nữ nhân mạnh mẽ, nói.
Nam nhân trung niên do dự một chút, quyết định nói thật: “Ta chỉ chơi đùa một chút mà thôi.”
Bành.
Chu công tử không chút dấu hiệu đá ra một cước, đá nát răng trong miệng nam nhân trung niên, sau đó đá thật mạnh vào mặt của ông ta: “Bổn thiếu gia ghét nhất chính là nam nhân vượt quá giới hạn.”
“Ta, ta không dám nữa.” Miệng nam nhân trung niên chảy máu, cố gắng cầu xin tha thứ: “Nể tình hôm trước chúng ta còn cùng nhau ăn một bữa cơm, ngươi tha cho ta một con đường sống đi.”
“Cút.” Chu tiểu công tử khinh thường, nhấc chân đá văng người này: “Lập tức biến mất trước mặt ta. Nếu không, ta sẽ đánh chết ngươi ném vào hồ cho cá ăn.”
“Vâng, vâng, vâng, ta lập tức biến ngay.” Nam nhân trung niên không chú ý vết thương đau nhức, đứng lên vọt vào trong thang máy.
Phan Lan Lan vội chạy theo chồng mình: “Ông xã, chờ ta với.”
Nữ nhân mạnh mẽ cũng vội đuổi theo, nhưng lại bị đá ra khỏi thang máy, chỉ có thể chạy xuống cầu thang đi bộ.
“Chỉ còn hai người các ngươi.” Lúc này, Chu tiểu công tử mới ung dung nhìn Hạ Thiên và Lam Y Nhân: “Chính các ngươi là người muốn gây sự ở khách sạn chúng ta?”
Lam Y Nhân giống như đang nhìn trò hay: “Ta chẳng rảnh để mà gây sự, cũng chán ghét phiền phức. Trải qua chuyện gì, vị quản lý này của các ngươi biết rõ nhất. Ta cũng lười giải thích nhiều.”
“Không, ngươi cần phải giải thích, nhất định phải giải thích.” Chu tiểu công tử nheo mắt, dùng ánh mắt nhìn Lam Y Nhân giống như nhìn đồ chơi đánh giá nàng: “Hiện tại, bổn thiếu gia muốn nghe ngươi giải thích.”
Hạ Thiên có chút khó chịu nói: “Thằng ngu ngươi muốn ăn đòn đúng không?”
“Ha ha, dám gọi ta là thằng ngu, ngươi đúng là có gan.” Chu tiểu công tử cười lạnh, trào phúng nhìn Hạ Thiên: “Tuy nhiên, hôm nay tâm trạng của bổn thiếu gia tốt, chỉ cần ngươi quỳ xuống dập đầu, ta sẽ có lý do tha cho ngươi một mạng.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Nhưng tâm trạng của ta bây giờ không được tốt. Nếu không, ngươi chết đi, để ta có được một lý do vui vẻ.”
“Ha ha ha ha.” Chu công tử nghe Hạ Thiên nói xong, không khỏi cười rộ lên: “Thú vị, thú vị thật. Ngươi nói rất thú vị.”
“Đáng tiếc, tên ngốc ngươi một chút thú vị cũng không có.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Vợ Tiểu Y Y, các ngươi chuyển sang nơi khác đi. Nơi này quá nhàm chán.”
Chu công tử lập tức thu lại tiếng cười, vung vẩy quả bóng gôn trong tay, lạnh lùng nói: “Ta không nói các ngươi có thể đi.”
“Chúng ta muốn đi đâu thì đi, không cần ngươi cho phép.” Lam Y Nhân thản nhiên nói một câu.
“Xem ra, các ngươi không biết chút gì về tình cảnh của mình.” Chu tiểu công tử cười lạnh, đáy mắt hiện lên sự tàn nhẫn: “Từ nơi khác tới à? Các ngươi không biết cha ta là ai, hay là không biết rõ tính tình của bổn thiếu gia?”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Cha ngươi là ai thì liên quan gì đến ta? Dù sao cũng không phải cha ta.”
“Tính tình của ngươi tốt nhất nên khiêm tốn lại một chút, nếu không, tự ngươi sẽ gây họa cho ngươi đấy.” Lam Y Nhân thấy Hạ Thiên đã hơi nóng lên, nhịn không được liền khuyên Chu công tử một câu: “Đây là lời khuyên, ngươi tuyệt đối đừng tự cho mình là đúng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận