Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2885: Ngươi để lại di ngôn đi!

Hoàng Thiết Thiền bò lên trong đống tuyết, đưa tay chỉ Hạ Thiên từ xa, nghiến răng nói: “Ngươi đích thật rất lợi hại, nhưng như vậy thì sao? Chỉ cần ngươi không phá nổi kết giới của ta, các ngươi vẫn bị ép khô mà chết, nhiều năm khổ tu sẽ làm giá y cho ta.”
Hạ Thiên nhếch miệng khinh thường: “Ngươi cho rằng kết giới rách này của ngươi có thể vây được ta?”
“Đây không phải kết giới rách mà là Tu Di Kim Cung Giới của Thiên Sơn phái chúng ta.” Hoàng Thiết Thiền cười gằn, gương mặt tràn ngập khinh thường: “Ngươi dùng nhiều một phần lực, uy lực của nó sẽ mạnh một phần. Cho nên, các ngươi càng giãy dụa, chết sẽ càng nhanh hơn.”
“Hạ công tử, nói năng phải ôn hòa một chút.” Tần Bảo Ngọc sợ Hạ Thiên kiêu ngạo quá mức, vội vàng nhắc nhở: ‘Nếu chọc giận hắn ta, chỉ sợ chúng ta sẽ phải chết ở đây.”
“Ngươi cũng ngu ngốc giống bọn họ sao?” Hạ Thiên mất hứng.
Tiêu Diễm Diễm miễn cưỡng thở ra một hơi, nói với Tần Bảo Ngọc: “Đã lúc nào rồi ngươi còn muốn ôn hòa với địch nhân? Giáo dục Tần gia các ngươi thật kém cỏi.”
“Ta chỉ muốn tranh thủ thêm chút thời gian mà thôi.” Tần Bảo Ngọc cũng cảm thấy lời nói của mình một chút cũng không có tác dụng, nhưng hắn ta không muốn chết uất ức ở đây: “Không phải hắn ta vừa mới khởi động hoàng kim phù cung sao, lát nữa, tất cả chúng ta đều phải chết.”
“Chỉ có ngươi chết.” Hạ Thiên hờ hững nói: ‘Ta và vợ Tiêm Tiêm tuyệt đối không thể nào chết được.”
Tiêu Diễm Diễm bất mãn nói: “Này, Hạ Thiên, nói thế nào chúng ta cũng có giao tình. Ngươi không nghĩ đến sẽ mang ta đi sao?”
“Mang ngươi đi làm gì? Dung mạo của ngươi cũng không xinh đẹp cho lắm.”
Tiêu Diễm Diễm tức giận đến muốn ngạt thở: “Nhân tính của ngươi quá lạnh lùng rồi.”
“Bây giờ mà còn tâm trạng để cãi nhau sao? Không thể không nói, các ngươi thật không biết viết chữ chết như thế nào?” Hoàng Thiết Thiền đứng trên đỉnh núi tuyết, trong tay bóp quyết, cười lạnh nói: “Đã như vậy, ta sẽ tốt bụng tiễn các ngươi một đoạn đường. Hoàng kim phù cung, ép khô bọn chúng cho ta.”
Hoàng kim phù cung đột nhiên rung động kịch liệt, trong nháy mắt nhỏ xuống một vòng, quang mang bao bọc bên ngoài lại càng đậm hơn.
Một lát sau, hoàng kim phù cung chỉ to bằng một căn phòng, nếu thêm nửa phút nữa, đoán chừng nó sẽ thu nhỏ chừng bàn tay.
“Hạ Thiên, mau nghĩ cách đi, nếu không, chúng ta sẽ bị ép thành bánh thịt.” Tiêu Diễm Diễm bị dọa đến hoa dung thất sắc, vội vàng thúc giục Hạ Thiên.
Hoàng Thiết Thiền cuồng tiếu: “Vô dụng thôi, đây chính là pháp bảo cực phẩm thượng cổ. Bây giờ, cho dù Đại La Kim Tiên cũng không cách nào cứu được ngươi.”
“Không cần Đại La Kim Tiên, một quyền của ta cũng có thể đánh vỡ thứ này.” Hạ Thiên không hề lo lắng nói một câu, sau đó nắm chặt nắm đấm nhắm ngay hoàng kim phù cung đánh xuống một quyền.
Bành!
Nắm đấm đánh trúng vách tường hoàng kim phù cung, phát ra một tiếng vang trầm, về sau không còn phản ứng nữa.
“Ha ha, ta đã nói rồi, vô dụng thôi.” Hoàng Thiết Thiền cười ha hả, có chút trào phúng: “Đừng nói một quyền, cho dù ngươi đánh một trăm quyền, một ngàn quyền, một vạn quyền…”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe oành một tiếng, hoàng kim phù cung nổ tung, biến thành kim quang, trong chớp mắt phiêu tán hầu như không còn giữa không trung.
“Cái này, cái này…” Hoàng Thiết Thiền đứng run tại chỗ, nhất thời không biết nên có phản ứng gì.
Ngay cả đám người Tần Bảo Ngọc, Trương Chí Thanh cũng mở to mắt, há hốc mồm, hoàn toàn không nghĩ đến hoàng kim phù cung lại dễ dàng bị Hạ Thiên đánh nổ như thế.
“Quả nhiên là một tên biến thái.” Tiêu Diễm Diễm lắc đầu, thở dài, thấp giọng nói.
Sau khi hoàng kim phù cung tiêu tán, linh khí mà nó cướp của người khác cũng rất nhanh trở về đan điền khí hải của chủ nhân.
Tiêu Diễm Diễm nhận được luồng linh khí, cuối cùng từ biên giới sắp chết đào thoát, có thể vận hành công pháp tự chữa thương.
Tần Bảo Ngọc và Trương Chí Thanh vốn không bị thương tích gì, chỉ mất quá nhiều linh khí, cho nên mới suy yếu. Hiện tại linh khí đã trở về, tất nhiên không còn gì đáng ngại nữa.
Về phần Chiêm Mộ Tư, không biết vì sao hắn ta vẫn trong trạng thái không biết sống chết.
“Hoàng Thiết Thiền, hôm nay ta sẽ giết chết ngươi.” Trương Chí Thanh vừa khôi phục khí lực, lập tức rút trường kiếm muốn rửa sạch mối nhục.
Hoàng Thiết Thiền thấy mọi người đã khôi phục công lực, bỗng cảm thấy không ổn. Nếu đơn đả độc đấu, hắn ta có thể vỗ ngực không sợ bất cứ kẻ nào, nhưng trước mắt đồng thời lại đối mặt với mấy người có thực lực tương đương với hắn ta, huống chi còn một Hạ Thiên thâm bất khả trắc.
“Các ngươi tốt nhất đừng nên làm loạn.” Hoàng Thiết Thiền hoảng hốt, lập tức lộ ngay lá bài tẩy của mình: “Cha ta là Chưởng môn Thiên Sơn phái. Các ngươi dám giết ta, các ngươi hãy chuẩn bị tư tưởng là địch với toàn bộ Thiên Sơn phái đi.”
“Bây giờ ngươi đã biết sợ?” Tiêu Diễm Diễm lạnh lùng nói: “Trước kia, tại sao ngươi không sợ đắc tội với Tiêu gia, Tần gia còn có Long Hổ sơn chứ?”
Bạch Tiêm Tiêm cũng lên tiếng: “Lúc trước, hắn ta muốn giết sạch toàn bộ các ngươi, như vậy, không ai biết là do hắn ta làm.”
Hạ Thiên nói: “Cho ngươi cơ hội để lại di ngôn đấy.”
Hoàng Thiết Thiền cũng không muốn giải thích, chỉ muốn làm thế nào để thoát thân: “Hoàng kim phù cung là chí bảo Thiên Sơn phái ta. Nó đã bị nổ, cha ta nhất định biết ta đã xảy ra chuyện. Ông sẽ chạy đến đây ngay lập tức.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận