Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3882: Liên minh Cửu Sơn

“Liên minh Cửu Sơn? Là tổ chức gì vậy?”
Ninh Nhụy Nhụy khó hiểu hỏi.
Tạ Nghênh Hà cũng không trả lời, gọi một cuộc điện thoại ra ngoài, sau đó kéo Ninh Nhụy Nhụy vào lại biệt thự.
“Ban đầu, ta cứ tưởng sự việc đã kết thúc, nghĩ không ra ta vẫn bị người của liên minh Cửu Sơn tìm được.”
Gương mặt Tạ Nghênh Hà không khỏi hiện lên vẻ áy náy: “Chỉ là không nghĩ đến bọn họ lại đến tìm ngươi. Nhụy Nhụy, thật ngại quá, là ta liên lụy ngươi.”
Ninh Nhụy Nhụy cau mày: “Ta chưa từng nghe nói qua. Đó là tổ chức gì vậy?”
“Tổ chức này cụ thể làm gì, ta cũng không rõ cho lắm.”
Tạ Nghênh Hà thấy biểu hiện của Ninh Nhụy Nhụy cũng không phải làm bộ, vì thế nàng chậm rãi giải thích: “Nghe nói nó là liên minh thế lực các môn phái sơn mạch trong nước, quyền lực rất lớn. Nếu không có liên minh này đồng ý, những người leo núi như chúng ta khả năng không leo lên được bất cứ một ngọn núi nào.”
“Còn có chuyện như vậy sao?”
Ninh Nhụy Nhụy không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái: “Tổ chức này có chút quá đáng. Chúng ta có thể leo núi hay không, ngay cả chính quyền cũng không can thiệp, bọn họ dựa vào cái gì mà ngăn cản.”
“Bọn họ đương nhiên sẽ không ngăn cản ngoài mặt.”
Tạ Nghênh Hà cười khổ, nói tiếp: “Nhưng chùa miếu, đạo quán, cửa hàng dưới chân núi trên núi đều nằm trong tay bọn họ. Nếu bọn họ muốn ngăn người leo núi, người đó ngay cả cổng núi cũng không bước qua được. Ta đã từng nằm trong sổ đen của liên minh, một thời gian dài không có leo núi. Lần này cũng là dựa vào Hoa gia hỗ trợ mới có thể leo lên núi tuyết.”
Ninh Nhụy Nhụy đại khái cũng có thể đoán được kết quả, lại hỏi: “Vậy tại sao ngươi và tổ chức này lại sinh ra mâu thuẫn?”
“Cuối năm ngoái, ta được mời đến Côn Luân Sơn tham gia một hoạt động.”
Tạ Nghênh Hà cười khổ, nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Khi đó ta là một tuyển thủ, có tham gia một hoạt động, chính là bồi một lãnh đạo leo núi, sau đó thì quen biết với một người tên Nhạc Thiên Hoa, tự xưng là thiếu minh chủ gì đó. Hắn ta nói muốn ta làm tình nhân của hắn ta, ta đã từ chối ngay tại chỗ.”
Ninh Nhụy Nhụy lẳng lặng lắng nghe, trong lòng lập tức đặt ngang hàng Nhạc Thiên Hoa và Hồ Gia Vĩ với nhau. Không cần nghĩ cũng biết đây là cùng một loại người, chính là nhị thế tổ vừa hoàn khố lại ác liệt.
Nói đến đây, gương mặt Tạ Nghênh Hà hiện lên sự tức giận, ngay cả giọng nói cũng mang theo hỏa khí: “Đây quả thật là đồ cặn bã. Lúc đó đi cùng ta còn có một người bạn thân của ta. Hắn ta ngay trước mặt ta cưỡng hiếp nàng ấy. Về sau, ta đã báo cảnh sát, hắn ta cũng đã bị bắt. Nhưng người bạn thân của ta lại sửa khẩu cung, nói bọn họ yêu nhau. Thế là mọi chuyện đều không giải quyết được. Về sau, ngày nào hắn ta cũng cưỡng hiếp bạn của ta. Thậm chí còn cố tình cưỡng hiếp trước mặt ta.”
“Tại sao người bạn thân của ngươi lại không phản kháng?”
Ninh Nhụy Nhụy thật sự không thể nào hiểu được.
“Bởi vì mạng của gia đình nàng ấy đều nằm trong tay tên Nhạc thiếu này.”
Tạ Nghênh Hà cười khổ, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Về sau, ta đã giúp nàng ấy mấy lần, đáng tiếc đều không có tác dụng, ngược lại còn hại chết nàng ấy. Thủ đoạn của tên Nhạc thiếu kia quá cao, bạn thân của ta chết cũng là chết một cách vô ích.”
Ninh Nhụy Nhụy nghe xong, trong lòng liền bốc lên lửa giận: “Nếu để cho ta gặp phải loại cặn bã này, ta đánh không chết hắn ta cũng phải thiến hắn ta.”
“Ta cũng đã nghĩ như vậy, nhưng…” Tạ Nghênh Hà thở dài, lắc đầu nói: ‘Từ đó về sau, ta mới biết được sự kinh khủng của liên minh Cửu Sơn. Sự nghiệp của ta xem như chấm dứt. Về sau, người nhà của ta cũng bị bọn họ theo dõi. Nếu không gặp được Hoành ca, chỉ sợ cả nhà ta đã bị tra tấn đến phát điên.”
“Hoa gia cũng là đại tộc Tuyết Thành, liên minh Cửu Sơn đang muốn thuyết phục núi tuyết gia nhập tổ chức của bọn họ, cho nên bọn họ nhất định phải nể mặt Hoa gia. Cũng chính nhờ vậy, ta mới đồng ý lời cầu hôn của Hoành ca.”
“Điều kiện của Hoành ca chính là ta phải lâp tức giải nghệ, từ đây về sau làm hiền thê lương mẫu của Hoa gia.”
Ninh Nhụy Nhụy không nghĩ đến Tạ Nghênh Hà lại trải qua nhiều chuyện phức tạp đến như vậy. Nghĩ lại, nếu như nàng không gặp được Hạ Thiên, vận mệnh của nàng hơn phân nửa cũng sẽ giống như Tạ Nghênh Hà, thậm chí còn thê thảm hơn.
Ngày đó, Hồ Gia Vĩ cắt bình dưỡng khí của nàng. Cho dù không giết chết nàng, nhưng nàng cũng sẽ bị ngạt thở mà chết trên đỉnh núi tuyết.
“Cái tên Nhạc thiếu kia vẫn không có ý định buông tha ngươi, đúng không?”
Ninh Nhụy Nhụy hỏi.
Tạ Nghênh Hà thở dài, chậm rãi nói: “Ban đầu, ta cứ tưởng mọi chuyện đã kết thúc. Bây giờ, hắn ta đích thật không có ý định buông tha ta. Ta vừa gọi điện thoại cho Hoành ca, hắn ta sẽ đến xử lý những thi thể đó. Nhụy Nhụy, việc này không liên quan đến ngươi. Nếu không, bây giờ ngươi rời khỏi Tuyết Thành đi.”
“Không được, ta đã nói sẽ giúp ngươi leo lên đỉnh núi tuyết, bây giờ còn chưa bắt đầu, tại sao lại phải sợ hãi chứ.”
Ninh Nhụy Nhụy nói một cách rất nhẹ nhõm, hiển nhiên nàng không để tên Nhạc thiếu gì đó vào mắt.
“Nhụy Nhụy, ta không phải nói đùa đâu.”
Tạ Nghênh Hà thở dài thật sâu: “Quyền thế của tên Nhạc thiếu kia ngập trời. Hắn ta đã từng nói, chỉ cần chỗ nào có núi, chỗ đó chính là thiên hạ của hắn ta.”
Ninh Nhụy Nhụy hoàn toàn khinh thường chuyện này. Nàng không phục nói: “Nếu hắn ta dám xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ một cước đạp chết hắn ta.”
“Đừng khoác lác nữa. Ngươi không có bản lãnh đó đâu.”
Lúc này, cửa biệt thự bị người ta đẩy mạnh ra. Hoa Hoành Chí mang theo một nhóm người trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận