Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3182: Thú vị thật!

Điểm Hạ Thiên một chỉ.
Mi tâm bốc hỏa, đại não bốc cháy ngay lập tức.
Thuộc về đốt não.
Trong giây tiếp theo, hắn cảm thấy như thể ý thức của mình tách khỏi thế giới thực, đi vào một khoảng không.
Sau đó, cơ thể cũng bị đốt cháy bởi ngọn lửa kỳ lạ này, di chuyển vào khoảng không từng chút một.
“Thú vị thật!”
Hạ Thiên không vội, hắn cũng không cảm thấy mình sẽ chết.
Chẳng qua hắn cảm thấy chiêu thức này có chút thú vị.
Sau khi trúng chiêu, nó sẽ chuyển ý thức và cơ thể của người đó vào khoảng không từng chút một.
Nếu là người bình thường, trong hư không, căn bản chưa đến ba giây sẽ bị linh áp khổng lồ nghiền nát, không còn sót lại chút gì.
Hạ Thiên chưa từng cảm thấy hắn là người bình thường.
Gần như ngay sau khi hắn trúng chiêu, một luồng ánh sáng bay đến từ hư không bảo vệ cả người hắn.
“Là ai?”
Trong hư không, Hạ Thiên không nhịn được lớn tiếng hỏi: "Ngươi là ai, tại sao lại giúp ta?"
Không có ai trả lời.
Nhưng Hạ Thiên biết tuyệt đối có người ra tay.
Sau đó, lại có một tia sáng khác chiếu tới, Hạ Thiên nhanh chóng trở về Nguyệt Phương Nguyên trên trái đất.
“Không thể nào?”
Khi Ni Ma La nhìn thấy Hạ Thiên trở về nguyên vẹn, tròng mắt ông ta như sắp rơi xuống vì kinh ngạc.
"Chiêu này của ngươi có chút thú vị, nhưng chẳng qua chỉ có một chút thú vị mà thôi."
Hạ Thiên cười nói: "Ta có thể mất rất nhiều thời gian mới trở lại, nhưng cũng không hại ta nhiều lắm."
“Ngươi chẳng qua chỉ là Kim Đan Kỳ mà thôi, sao có thể đối phó được Viêm Ma Hư Không Chỉ của lão phu? Cho dù Phân Thần Kỳ, Hợp Thể Kỳ cũng khó mà thoát khỏi cái chết.”
Ni Ma La vẫn không thể tiếp nhận một lý do gượng gạo như vậy, lập tức nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt có chút lạnh lùng, lớn tiếng hỏi: "Trừ phi... Chẳng lẽ là nàng ta ra tay sao?"
“Ngươi đang nói ai vậy?” Hạ Thiên lười biếng hỏi: “Vừa rồi có người giúp ta. Nếu ngươi nói cho ta biết, lúc đó ta sẽ cảm tạ nàng ấy một chút.”
“Ngươi cũng xứng.” Ni Ma La nhịn không được mắng Hạ Thiên một câu, lại lớn tiếng quát: “Tại sao ngươi lại muốn nhúng tay vào việc này? Chẳng lẽ tiểu tử này là hậu nhân của ngươi sao?”
Cổ Thần bà bà nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, vị kia chẳng có liên quan gì đến Hạ Thiên.”
“Cái gì?” Ni Ma La bất mãn nhìn Cổ Thần bà bà, sau đó khinh thường nói: “Ở đây có chỗ cho ngươi lên tiếng sao? Ngươi chẳng qua chỉ là bí linh một giới, chó giữ cửa thay nàng ta mà thôi.”
“Ta muốn nói thì nói, không liên quan gì đến việc ta có xứng hay không.” Cổ Thần bà bà lạnh nhạt phản bác một câu.
“Vạn năm trước, lão phu và nàng ta đã sớm có hiệp định. Lão phu mượn tinh cầu này dựng một giới vực thời không. Nàng ta bế quan của nàng ta, không can thiệp chuyện của nhau.” Ni Ma La giận dữ, lạnh giọng nói: “Nhưng bây giờ xem ra, nàng ta đã nổi lên tâm tư khác, trước phái đám sâu kiến các ngươi đến phá hư tế đàn, sau đó phá pháp thuật của ta, cứu tiểu tử này một mạng. Nàng ta bội ước trước, vậy cũng đừng trách lão phu không khách sáo.”
“Ngươi tốt nhất đừng có làm loạn.” Cổ Thần bà bà cảnh cáo: “Phá hư tế đàn là chủ ý của ta. Mấy năm qua, ngươi vẫn luôn trộm linh khí bên trong ba đại bí cảnh, khiến nàng ấy ngủ say trong cảnh giới bất ổn, cho nên ta nhất định phải trừ bỏ nó.”
Ni Ma La hừ lạnh một tiếng: “Lão phu dùng linh khí của nàng ta đó là vinh hạnh của nàng ta. Đám sâu kiến các ngươi mà cũng xứng nói câu này. Các ngươi đi chết đi.”
Nói xong, ông ta vỗ ra một chưởng.
Hỏa lưu cuồn cuộn trào lên.
Trong khoảnh khắc, một nửa Nguyệt Phương Nguyên trở nên nóng rực lần nữa.
Vô số hoa cỏ cây cối đều khô héo, chim thú trùng cá cũng bị đốt khô.
“Nếu ngươi đã muốn vạch mặt, ta cũng chẳng cần băn khoăn gì nữa.” Con ngươi Cổ Thần bà bà hiện lên kim mang nhàn nhạt. Từ trên trời, dưới mặt đất, trong nước đều toát lên cổ trùng như châm mang.
Đám cổ trùng này không sợ lửa, hơn nữa còn lấy lửa làm thức ăn.
Cổ trùng màu đen phô thiên cái địa đối mặt với hỏa lưu cuồn cuộn, nửa ngày cũng không rơi vào thế hạ phong.
Sức mạnh ngang nhau.
Hạ Thiên chợt nhận ra có gì đó không ổn, quay đầu nhìn Hồ Hóa Vũ và Lương Diệu Trúc: “Vợ Y Y của ta đâu?”
Hồ Hóa Vũ và Lương Diệu Trúc liếc nhìn nhau, đều không nói gì.
“Sao?” Hạ Thiên cau mày.
Lương Diệu Trúc bị khí thế của Hạ Thiên chấn nhiếp, vội chỉ về phía xa: “Tỷ ấy ở trong cái động kia.”
Bên trên tế đàn ban đầu lộ ra một cái huyệt động màu đen.
Nhìn không thấy đáy, giống như bên trong là hỗn độn vô tận.
“Sau khi ngươi bị đánh trúng, nàng ấy nổi giận, tiến lên đánh nhau với lão đầu kia.” Lương Diệu Trúc nói: “Tuy nhiên, tỷ ấy không phải đối thủ của lão ta, bị một chưởng của lão ta vỗ vào bên trong hắc động kia.”
Hạ Thiên nghe xong, không chút do dự lắc mình một cái, bay thẳng vào cái huyệt động đen như mực.
….
Tiên Vân đại lục.
Nguyệt Thanh Nhã không cần thuấn thân phù, trực tiếp sử dụng Phiếu Miểu Bộ chạy đến Trường Mộng Châu, trước sau chưa đến hai phút.
Mặc dù chúng nữ đảo Thần Tiên đều có tu vi Độ Kiếp Kỳ, nhưng sự chênh lệch về thực lực giữa mọi người lại vô cùng rõ ràng.
Điều này thực ra không có gì lạ, giống như tầng lớp triệu phú, một số người có tài sản hàng triệu, một số người không chỉ có tài sản hàng triệu mà còn có hàng chục tỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận