Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3427: Ngươi chảy máu kìa

Bành.
Cái bàn sụp đổ.
Nhưng vạn lần không nghĩ đến, người bị quẳng xuống đất lại chính là hắn ta.
“Sao?”
Biểu hiện Chiêm Văn Bân trở nên mờ mịt, nhất thời không biết chuyện gì xảy ra.
Hạ Thiên mỉm cười nhìn hắn ta: “Tên ngốc ngươi đúng là kỳ lạ, không có việc gì chơi lại thích đấu vật, còn tự quẳng mình xuống đất.”
“Ha ha ha, còn muốn chơi, kết quả bản thân ngã như chó đớp cứt, ngay cả bàn cũng bị đập vỡ.” Ninh Thụy Thần lại càng không từ bỏ cơ hội trào phúng, phình bụng cười to.
Sắc mặt Chiêm Văn Bân tái xanh từ dưới mặt đất đứng lên, ánh mắt vô cùng âm trầm nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Tốt, rất tốt. Xem ra ngươi chán sống thật rồi, vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
Trong lúc Chiêm Văn Bân đang định bạo phát, bỗng nhiên có mấy bảo tiêu vội vã chạy đến, lớn tiếng kêu lên: “Đại thiếu gia, lão gia có việc gấp tìm ngươi, bảo ngươi quay về nhà một chuyến.”
“Xem như ngươi gặp may mắn.” Chiêm Văn Bân cố đè nén nộ khí trong lòng, rất nhanh khôi phục lại khí độ ung dung: “Tuy nhiên, vào bữa tiệc tối nay, tốt nhất đừng để ta nhìn thấy ngươi. Nếu không, ngươi tự gánh lấy hậu quả.”
Nói xong, Chiêm Văn Bân quay người rời khỏi nhà ăn.
Chỉ là đi chưa được hai bước, bỗng nhiên hai mắt hắn ta tối sầm lại, cả người té ngã xuống đất.
“Đại thiếu gia, đại thiếu gia, ngươi sao vậy?” Đám hộ vệ kia không khỏi hoảng hốt, vội vàng đưa Chiêm Văn Bân nhanh chóng rời đi.”
Ninh Thụy Thần nhìn thấy, liền giơ ngón tay lên với Hạ Thiên: “Anh rể, làm tốt lắm. Tên cặn bã này tốt nhất nên chết đi, nếu không, sẽ tiện nghi cho hắn ta.”
“Có liên quan gì đến ta?” Hạ Thiên nhếch miệng, quay sang nhìn Nhiếp Tiểu Lý, tiếp tục khuyên nhủ: “Vợ tiếp viên hàng không, ngươi nên suy nghĩ lại đề nghị của ta. Ta có thể giúp ngươi giải quyết tất cả phiền phức, chỉ cần ngươi đồng ý làm vợ tương lai của ta là được.”
Nhiếp Tiểu Lý không khỏi bật cười, chỉ hỏi: “Bữa cơm này còn ăn được nữa không?”
“Ăn, vì sao lại không ăn?” Hạ Thiên nói.
Nhiếp Tiểu Lý gọi nhân viên phục vụ quét dọn nhà ăn lại. Lần này thức ăn mang lên nhanh hơn một chút, không đến mức phải ngồi nói chuyện lâu.
….
Chiêm Văn Bân vừa ra khỏi khách sạn, cơ thể đột nhiên tốt lên.
Hắn ta phất tay đuổi bảo tiêu, ngồi trong chiếc xe sang trọng của hắn ta rời khỏi khách sạn Quế thành.
Tuy nhiên, sau khi lên xe, hắn ta lập tức gửi tin nhắn cho sát thủ A Sai, tất nhiên là yêu cầu hắn ta đến khách sạn xử lý Hạ Thiên. Hắn ta thật sự không cách nào chịu đựng được việc Hạ Thiên còn sống trên đời, cho dù chỉ là một ngày. Cho nên, đêm nay hắn ta nhất định phải xử lý Hạ Thiên. Bằng không, hắn ta sẽ không chịu nổi.
Nửa tiếng sau, Chiêm Văn Bân đã đến biệt thự Chiêm gia.
Trên đường đi, hắn ta cũng thuận tiện phỏng đoán mục đích cha gọi hắn ta về nhà.
Bình thường, cha hắn ta gọi cũng chỉ vì chuyện kinh doanh, hoặc chuyện gia tộc, nhưng gọi hắn ta về lúc này, quả thật có chút nhạy cảm.
“Chẳng lẽ vì chuyện của Chiêm Thiên Thiên?”
Chiêm Văn Bân xác thực có suy đoán như thế, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, hắn ta không hề lộ ra sơ hở gì.
Hơn nữa, ban đầu hắn ta cũng không nghĩ đến chuyện giết Chiêm Thiên Thiên, chỉ là trời xui đất khiến náo loạn ô long mà thôi.
Điều chỉnh lại bối rối trong lòng, gương mặt Chiêm Văn Bân lại nở nụ cười, chậm rãi bước vào trong biệt thự.
Vừa bước vào, hắn ta nhìn thấy Chiêm Cao Hạc, còn có vợ nhỏ của ông Mã Khiết Thần đang ngồi trong phòng khách, biểu hiện có chút không vui.
“Cha, dì nhỏ, mọi người đều ở đây à.” Chiêm Văn Bân lên tiếng chào: “Mọi người gọi con về ăn cơm trưa sao?”
Mã Khiết Thần đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Chiêm Văn Bân: “Chiêm Văn Bân, ta hỏi ngươi, Thiên Thiên đâu?”
“Thiên Thiên?” Gương mặt Chiêm Văn Bân lộ ra vẻ kinh ngạc: “Mấy ngày nay ta không gặp nó. Nếu dì nhỏ muốn tìm nó, ngươi trực tiếp gọi điện thoại cho người đại diện của nó không được sao?”
“A Mai mất tích rồi.” Mã Khiết Thần hận thù nhìn Chiêm Văn Bân, thiếu chút nữa mắng to: “Bảo tiêu của Thiên Thiên cũng chết sạch, có phải là ngươi phái người làm hay không? Ngươi nói đi.”
Chiêm Văn Bân bày ra vẻ mặt oan uổng, bắt đầu kể lể: “Dì nhỏ, ngươi thấy ta giống loại người đó sao? Nói thế nào Thiên Thiên cũng là em trai của ta. Chiêm gia đến thế hệ này, nhân khẩu vốn không thịnh vượng, tại sao ta lại có thể làm ra mấy chuyện đó chứ?”
“Không phải ngươi thì còn ai vào đây nữa.” Mã Khiết Thần thấy biểu hiện của Chiêm Văn Bân không giống như đang giả vờ, không khỏi có chút nghi hoặc: “Đến bây giờ Thiên Thiên sống chết không rõ. Nếu nó có chuyện gì, ta tuyệt đối không xong đâu.”
“Dì nhỏ, ta thấy ngươi nên báo cảnh sát đi.” Chiêm Văn Bân lập tức đưa ra chủ ý: “Điều tra càng sớm càng tốt. Mặc kệ đối phương là cướp hay là cừu gia, kịp ứng đối mới là thượng sách.”
Mã Khiết Thần vẫn hoài nghi nhìn Chiêm Văn Bân: “Thật không phải ngươi làm.”
“Ta có thể thề độc.” Chiêm Văn Bân đưa tay trái lên, ngón trỏ và ngón giữa thẳng hướng lên trời: “Nếu Chiêm Văn Bân ta tổn thương Thiên Thiên, vậy hãy để ta thất khiếu chảy máu mà chết.”
“Cái này…” Mã Khiết Thần cũng biết tính cách của Chiêm Văn Bân, cực kỳ kiêu ngạo và tự phụ. Có thể khiến hắn ta phát ra lời thề độc như thế này, rất có thể không phải hắn ta làm.
“A, ngươi, ngươi chảy máu kìa.”
Trong lúc hoài nghi của nàng ta đối với Chiêm Văn Bân chuẩn bị tiêu tan, nàng ta lại thấy thất khiếu Chiêm Văn Bân chảy máu.
Lúc này, ngay cả Chiêm Cao Hạc cũng nhảy dựng lên: “Văn Bân, ngươi thế nào rồi?”
Chiêm Văn Bân vẫn còn chút nghi hoặc, đưa tay quẹt mũi, bàn tay toàn là máu, đang định há miệng nói cái gì đó.
Phốc!
Lập tức, miệng hắn ta phun ra máu tươi, ầm ầm ngã xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận