Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3591: Chỉ có Phiếu Miểu Tiên Môn mới xứng với hai chữ Phiếu Miểu

Bạch Tiêm Tiêm đỏ mặt: “Thiên ca ca, ngươi khen ta cũng vô dụng thôi. Cửu tỷ tỷ đã nói không cho ngươi đi đâu.”
“Không đi thì không đi. Dù sao bọn họ rất nhanh sẽ quay về.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, khinh thường nói.
“Sao?” Bạch Tiêm Tiêm cảm giác trong lời nói của Hạ Thiên có ẩn ý: “Thiên ca ca, vì sao ngươi lại nói như vậy? Chẳng lẽ Lâm gia không chịu nổi một kích sao?”
“Không phải vấn đề này.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Hơn nữa, người mà bọn họ muốn tìm cũng không có ở trong nhà.”
Bạch Tiêm Tiêm lại hỏi: “Thiên ca ca, chẳng lẽ ngươi đã đến Lâm gia?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta không có đến Lâm gia.”
“Vậy tại sao ngươi nói người đó không có ở nhà?” Bạch Tiêm Tiêm khó hiểu hỏi.
“Bởi vì người đó đang ở đây.” Hạ Thiên cười đáp.
Bạch Tiêm Tiêm vốn có chút nghi hoặc, bỗng cảm thấy không đúng, lập tức lông mày cau lại, vung tay một cái, trực tiếp phóng vào một góc nào đó trong gian phòng.
Bốp.
Một tiếng vang rền giòn nhẹ, chỉ thấy một bóng người mơ hồ phóng nhanh đến cửa, rất nhanh đã không thấy đâu.
“Muốn trốn?” Bạch Tiêm Tiêm đứng lên, mũi chân điểm một cái, cơ thể trong nháy mắt vọt hơn mấy trượng, đuổi theo thân ảnh kia.
Bạch Tiêm Tiêm đuổi một hồi, từ biệt thự đuổi tới bên hồ, mắt thấy một bóng người muốn nhảy xuống nước, tay áo bắn nhanh đến, thuận thế quơ đến, phong bế đường lui của người này.
Bóng người kia đành phải vặn người thay đổi hướng, trong tay sáng lên một luồng hàn mang bắn đến trước mặt Bạch Tiêm Tiêm.
Ánh mắt Bạch Tiêm Tiêm ngưng lại, khám phá ra ý đồ của đối phương, tay áo lưu chuyển, thân hình chớp động, hai bên phối hợp khiến bóng người kia lập tức luống cuống trận cước.
Bành.
Thừa dịp đối phương đang choáng váng, Bạch Tiêm Tiêm đánh thêm một chưởng, đánh ngã người này xuống đất.
Người kia kêu lên một tiếng sợ hãi, rốt cuộc lộ ra chân thân, không nghĩ đến chỉ là một đứa bé gái mười hai mười ba tuổi.
“Ồ?” Bạch Tiêm Tiêm không khỏi có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không thả lỏng cảnh giác: “Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại chui vào nhà Cửu tỷ tỷ?”
Cô bé kia hừ lạnh một tiếng, cũng không trả lời.
“Đừng tưởng rằng không trả lời thì không sao nhé?” Bạch Tiêm Tiêm lạnh giọng nói: “Cái này để Thiên ca ca hỏi ngươi.”
Hạ Thiên hợp thời xuất hiện, nói với Bạch Tiêm Tiêm: “Vợ Tiêm Tiêm, mấy thứ ngu ngốc này không cần hỏi đâu.”
“Thiên ca ca, vừa rồi người này nghe lén chúng ta nói chuyện, nhất định có ý đồ khác. Chúng ta không hỏi thêm một chút sao?” Bạch Tiêm Tiêm có chút không hiểu.
“Yên tâm đi, vừa rồi nó chẳng nghe thấy gì đâu.” Hạ Thiên mỉm cười trả lời.
Khi cô bé kia nhìn thấy Hạ Thiên, gương mặt hiện lên sự kinh ngạc: “Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ là cứu binh Tề gia mời đến?”
“Cứu binh?” Bạch Tiêm Tiêm nghe được cái từ này, lại càng nhận thấy tình thế không đơn giản.
Bất luận là người hay thế lực, chỉ có trong nguy cơ rất lớn mới cần cứu binh.
Người này cho rằng Tề gia cần cứu binh, nàng có thể khẳng định Tề gia đang đối mặt với nguy cơ như thế nào.
Cô bé thấy mình lỡ lời, lập tức im lặng không nói thêm lời nào nữa, gương mặt cũng hiện lên vẻ đạm mạc.
“Bắt con bé về, chờ Cửu tỷ tỷ quay lại rồi mới thẩm vấn.” Bạch Tiêm Tiêm đưa tay, dùng hai đoạn tay áo trói cô bé kia lại. Đương nhiên cũng không trói chặt, nhưng cũng không để cô bé trốn thoát.
Bạch Tiêm Tiêm và Hạ Thiên mang đứa bé gái quay lại Tề gia, quả nhiên nhìn thấy đám người A Cửu.
“Mọi người đi đâu vậy?” A Cửu có chút kỳ quái hỏi: “Tiêm Tiêm, không phải ta bảo ngươi canh chừng hắn rồi sao?”
“A, vừa rồi Thiên ca ca phát hiện có người tiềm ẩn trong phòng khách nghe lén chúng ta nói chuyện.” Bạch Tiêm Tiêm đẩy đứa bé gái lên đằng trước, nói với A Cửu: “Chính là cô bé này.”
A Cửu nhìn thấy cô bé, không khỏi nghi hoăc: “Là nàng?”
Tề Ngữ Thi nhìn kỹ, không khỏi lên tiếng: “Nàng ta rất có thể là gia chủ đương thời Lâm gia, Lâm Phái Thu.”
“Nhưng con bé nhìn cũng chỉ mới mười ba, mà đã là gia chủ?” A Cửu kinh ngạc không hiểu. Ban đầu, nàng cảm thấy một nữ nhân khác họ làm gia chủ Tề gia đã đủ đặc biệt rồi, nghĩ không ra còn có trường hợp đặc biệt hơn.
Rất nhanh nàng phát hiện có chút không đúng, không khỏi hỏi: “Dì, dì không nói sai chứ. Trước đó, dì có nói mẹ ta đã từng nói chuyện với gia chủ Lâm gia hai mươi năm trước. Nhưng lúc đó cô bé này còn chưa ra đời mà?”
“Cửu nha đầu, nàng đừng bị diện mạo của nàng ta lừa gạt.” Hạ Thiên cười nói: “Tối thiểu nàng ta cũng đã chín mươi rồi đấy.”
Tề Ngữ Thi trở nên nghiêm túc: “Ta đã sớm nghe nói Lâm gia có công pháp quỷ dị có thể phản lão hoàn đồng. Ta còn tưởng đó là lời đồn, bây giờ xem ra là có thật.”
“Trường Xuân Công.” Từ Côn Luân lên tiếng: “Cũng không tính là quỷ dị, cũng là công pháp Thiên Sơn Phiếu Miểu Phong. Tuy nhiên, Thiên Sơn phái đã sớm bị tiêu diệt, tàn quân cũng bị Vạn Lung động thiên Tiểu Tiên giới hấp thu, không nghĩ đến nhân gian vẫn còn sót lại truyền thừa?”
Cô bé kia nghe Từ Côn Luân nói, không khỏi sững sờ: “Ngươi là ai? Tại sao lại biết Phiếu Miểu Phong?”
“Về sau không cho phép gọi là Phiêu Miểu Phong nữa.” Hạ Thiên nghe qua hai chữ Phiếu Miểu, cảm thấy có chút khó chịu: “Chỉ có Phiếu Miểu Tiên Môn mới xứng với hai chữ Phiếu Miểu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận