Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2140. Nhật Nguyệt Tiên Môn

Tiên Vân đại lục, Nhật Nguyệt tiên môn, tổng đàn Nguyệt tông.
Tống Ngọc Mị ở một mình trong căn phòng yên tĩnh đọc qua các cuốn sách quý được cất giữ cẩn thận của môn phái. Những cuốn sách ấy mới được chuyển đến từ Tàng Thư Các, ít nhất có mấy vạn sách giống như ngọc giản, các loại linh sách cần phải dùng thần thức mới tra được tài liệu cấp cao, cũng có sách đóng bằng chỉ và tơ lụa.
Thậm chí có cả tài liệu thô sơ như thẻ tre này, những ghi chép trên đó cũng phức tạp và lộn xộn. May mà bản thân Tống Ngọc Mị là một học bá, đã nhìn qua thì sẽ không quên chỉ là kỹ năng học cơ bản nhất đối với nàng. Sau khi được Hạ Thiên tẩy tủy phạt cốt, trí nhớ đã đạt đến mức "kinh khủng".
Trước kia khi còn đi học, nàng luôn thích ngâm mình trong khung cảnh thư viện đọc sách. Chỉ là nhìn những tư liệu đó khiến nàng có hơi tức giận, chẳng những ghi chép lộn xộn mà trong đó còn thiếu đi nhiều phần quan trọng. Hơn nữa còn có rất nhiều sự kiện lịch sử đã bị xuyên tạc, làm cho nàng không thể hiểu được toàn bộ lịch sử truyền thừa của cả môn phái này.
Rõ ràng là có người âm thầm ngăn cản nàng làm chuyện này. Tuy nhiên, không phải là Tống Ngọc Mị không thu hoạch được gì, ít nhất nàng đã biết rõ mối quan hệ giữa Nhật Nguyệt tiên môn và Phiêu Miểu tiên môn, tại sao Nhật Nguyệt tiên môn lại chia thành hai tổng đàn Nhật tông và Nguyệt tông...
Chỉ là có một số chuyện hiểu thì hiểu nhưng không cần tìm hiểu quá sâu, quan trọng nhất chính là công pháp truyền thừa cốt lõi của Nhật Nguyệt tiên môn, nhưng lại không có phần ghi chép ấy. Theo truyền thuyết, mười hai năm trước nó đã bị Vấn Thiên Quân làm hỏng trong trận đại kiếp của môn phái. Tống Ngọc Mị có hơi nghi ngờ, tất nhiên là nàng biết chuyện mười hai năm trước Vấn Thiên Quân đồ diệt Nhật Tông. Suy cho cùng thì nguyên nhân của chuyện đó chính là vì Dạ Ngọc Mị đưa Nguyệt Thanh Nhã tới Địa Cầu. Thế nhưng nàng cảm thấy Vấn Thiên Quân không cần thiết phải làm hỏng công pháp truyền thừa và các đồ vật khác..
“Tống tỷ, người của Nhật tông lại tới rồi.” Lúc này, một bóng hình xinh đẹp nhẹ nhàng đẩy cửa vào, đó chính là Ninh Khiết, người cùng Tống Ngọc Mị đến thay thế Dạ Ngọc Mị tiếp quản Nhật Nguyệt tiên môn.
Tống Ngọc Mị vẫn không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Để cho bọn hắn đợi đi.”
“Nhưng cứ lạnh nhạt thờ ơ bọn hắn như vậy cũng không phải là kế lâu dài.” Ninh Khiết hơi nhíu mày, nhắc nhở: “Mấy ngày nay, Dạ tỷ chưa từng lộ diện, bọn hắn đã có chút nghi ngờ rồi. Trưởng lão Đích Lô của Nhật Tông kia đi khăp nơi thu nạp thế lực, hắn đã chiếm được mấy chục môn phái tu tiên nhỏ, thế lực có hơi đuôi to khó vẫy, e là ý chí không nhỏ.”
Để không thu hút sự chú ý của Liên Minh Tu Tiên, Nguyệt Thanh Nhã đã sớm phân phó mọi người bắt buộc phải áp chế tu vi của mình. Tuy nhiên, do đặc thù cá nhân, mức độ áp chế của mỗi người có hơi khác nhau một chút. Ví như Dạ Ngọc Mị lấy cấp bậc Phân Thần kỳ đại viên mãn.
Vì tiếp quản Nhật Nguyệt tiên môn, tất nhiên Tống Ngọc Mị chỉ có thể thấp hơn một chút, áp chế đến Nguyên Anh kỳ, còn Ninh Khiết thì dứt khoát trực tiếp lấy cấp độ Kim Đan kỳ
Cho nên không ai ở Nhật Nguyệt tiên môn không e sợ Dạ Ngọc Mị. Nhưng đối với người thay mặt chưởng môn Tống Ngọc Mị và Ninh Khiết, bọn hắn vẫn thầm khinh thường một chút.
“Có nghi ngờ thì sao?” Tống Ngọc Mị bình tĩnh nói: “Một đám tôm tép nhãi nhép có tâm nhát gan mà thôi, tu vi cao nhất cũng chỉ là Kim Đan kỳ, không đáng để lo.”
“Được rồi.” Ngược lại, Ninh Khiết cũng không thực sự lo lắng những người đó có thể gây ra chuyện gì. Chỉ là tính cách khiến nàng không giỏi đưa ra quyết định, nên nàng thích hợp làm những chuyện phụ trợ hơn. Trước đây, trên Địa Cầu, nếu như không gặp Đại Ma Vương Hạ Thiên kia, có lẽ nàng vẫn tiếp tục là một người đi làm bình thường, bình yên mà sống hết một đời.
Bang!
Cửa căn phòng bỗng dưng bị người thô bạo đá văng, chỉ thấy một lão giả mặc áo bào trắng rất có uy thế xông vào, đi theo sau là một đám đệ tử Nhật Nguyệt tiên môn.
“Dạ Ngọc Mị ở đâu, nhanh bảo nàng ra gặp lão phu!” Lão giả mặc áo trắng đầy rầu tóc vừa vào đã quát lớn: “Nếu hôm nay không cho lão phu một câu trả lời thỏa đáng, chỉ sợ người chưởng môn này đã làm xong rồi!”
Ninh Khiết liếc mắt nhìn những người này một cái, đỉnh lông mày nhíu lại, lạnh lùng nói: “Lô trưởng lão, đây là phòng của trưởng môn, ngươi cứ dẫn người xông vào như vậy, e là quá đáng rồi.”
“Ngươi là ai mà dám nói chuyện với ta như vậy?” Lão giả mặc áo bào trắng trừng mắt nhìn Ninh Khiết, mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo nói: “Ta là Lô Khai Thành, chính là một trong tam trưởng lão của Nhật Tông, ta đã đi theo chưởng môn tiền nhiệm ra vào sinh tử mấy trăm năm, ngay cả Dạ Ngọc Mị gặp ta cũng phải khom lưng phục tùng, ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện.”
Ninh Khiết đang định nói chuyện thì Tống Ngọc Mị lập tức nhìn nàng một cái, thế là nàng lùi bước lui sang một bên.
“Dạ chưởng môn đã ra ngoài rồi, ta sẽ lo liệu mọi chuyện của Nhật Nguyệt tiên môn!” Tống Ngọc Mị hơi nhướng mày, thản nhiên nói: “Lô trưởng lão, ngươi có chuyện gì nói với ta cũng được.”
“Hóa ra ngươi chính là Tống Ngọc Mị, người mà Dạ Ngọc Mị chỉ định thay mặt làm chưởng môn?” Thái độ của trưởng lão áo bào trắng đã có chút hòa hoãn với Tống Ngọc Mị, nhưng giọng vẫn còn khá ngạo mạn: “Tốt lắm, lão phu cũng lười lòng vòng quang co, cứ trực tiếp nói với ngươi.”
Tống Ngọc Mị gật đầu: “Không sao cứ nói thẳng.”
“Vậy lão phu sẽ không khách sáo.” Lão giả mặc áo bào trắng rất hài lòng vì Tống Ngọc Mị biết điều, hắn vừa cười vừa nói: “Nhật Nguyệt tiên môn chia làm hai tông nhật nguyệt, đây chính là biểu tượng cho âm dương đại đạo. Đệ tử Nhật Tông đều là nam giới, tự nhiên là dương; Đệ tử của Nguyệt Tông các ngươi đều là nữ giới, tự nhiên là âm. Theo thiên đạo pháp tắc, từ xưa đến nay, mặt trời mạnh hơn mặt trăng, dương thịnh hơn âm…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận