Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2508: Ta dẫn ngươi ra ngoài chơi

“Chồng à, người này có vẻ rất lợi hại.” Mặc dù Lam Y Nhân cực kỳ tin tưởng Hạ Thiên, nhưng vẫn không khỏi lo lắng, mở miệng nhắc nhở hắn.
Triệu Thanh Thanh cũng nói thầm với Hạ Thiên: “Sư phụ, hình như hắn có năng lực đặc thù có thể khống chế tâm trí người khác, người phải cẩn thận nhé.”
“Yên tâm đi, hắn không phải là đối thủ của ta.” Hạ Thiên không thèm để ý, “Ba phút đã đủ để giải quyết tên đần này.”
“Ha ha, tốt lắm, bản vương cũng cảm thấy ba phút có thể giải quyết được ngươi.” Giọng điệu của nam nhân mặt chữ quốc rất nhẹ nhàng: “Nơi này không đủ ánh sáng cho lắm, chúng ta ra ngoài chiến đấu cho sảng khoái đi.”
Đương lúc nói chuyện, nam nhân kia bỗng dưng nhảy tung người từ trong cửa sổ lên, có điều hắn không bị rớt xuống, mà lại trôi nổi trong không trung, ánh mắt mang theo giễu cợt nhìn Hạ Thiên.
Chỉ là không đợi hắn cười xong, bóng dáng Hạ Thiên liền không thấy đâu nữa, điều này khiến hắn có chút kinh ngạc, sau đó bên tai vang lên giọng nói lười biếng: “Chắc là ngươi cảm thấy bản thân lợi hại lắm nhỉ.”
Nam nhân giật mình, phát hiện không biết từ lúc nào Hạ Thiên đã xuất hiện bên người hắn, hắn há miệng muốn nói gì đó, kết quả lại bị Hạ Thiên tát đốp cho một cái.
“Nếu ngươi muốn tìm nơi rộng rãi thoáng mát, vậy ta dẫn ngươi ra bên ngoài chơi nhé.”
Hạ Thiên chìa tay ấn lên trên mặt nam nhân kia, mặc kệ hắn vùng vẫy ra sao cứ giữ chặt, sau đó bay lên không trung.
“Thế này có tính là bay lên sánh vai với mặt trời không nhỉ?” Thạch Thuần chạy đến bên cửa sổ, nhìn Hạ Thiên mang theo nam nhân mặt chữ quốc đó biến mất không thấy đâu nữa, thấp giọng lẩm bẩm.
“Lúc đánh nhau hay giết người, thì tên háo sắc kia đều thích chơi kiểu vậy.” Tô Bối Bối lắc đầu thở dài nói một câu.
Ninh Nhụy Nhụy lại hiểu ý của Hạ Thiên, tùy tiện giải thích: “Có thể hắn sợ khí tràng của người đó gây ra nguy hiểm với chúng ta, cho nên mới thẳng tay dẫn người đi.”
“Chắc thế.” Lam Y Nhân gật đầu.
Triệu Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lòng có chút lo lắng: “Đối thủ của sư phụ càng ngày càng mạnh, nếu thực lực của chúng ta không nhanh chóng tăng lên, đoán chừng không những không giúp được hắn, mà còn trở thành gánh nặng.”
“Phải làm sao mới có thể mạnh hơn đây?”
“Ngươi chỉ cần ngủ với tên háo sắc đó là được.” Tô Bối Bối bỗng dưng nhớ tới Vương Tiểu Nha thường xuyên cãi nhau với hắn, cứ thế nói ra câu này.
Kết quả vừa nói liền phát hiện mấy người khác đều dùng ánh mắt tò mò nhìn nàng.
“Xem ra nói nhầm mất rồi!” Mặt Tô Bối Bối đỏ bừng, có chút giận dữ nói: “Đừng nhìn ta thế, ta cũng không để hắn thực hiện được, các ngươi… Thôi bỏ đi, ta không nói chuyện với các ngươi nữa, ta đi ngủ bù đây.”
Sắc trời vẫn còn sớm mà Tô Bối Bối lại gấp gáp trở về phòng mình, sập cửa lại ngã lên trên giường, “Vừa nãy đúng là quá mất mặt mà.”
Mấy người khác nhìn Tô Bối Bối bối rối bỏ chạy cảm thấy nàng thật đáng yêu, cảm giác bất ổn trong tim cũng dần dần tan biến.
Một bên khác, Hạ Thiên túm chặt lấy nam nhân kia, trực tiếp đến một ngọn núi ở ngoại ô, sau đó tiện tay ném trên đất: “Nơi này đủ rộng rồi nhỉ, ngươi có trò gì thì dùng hết đi.”
Nam nhân kia sờ mặt mình, một cảm giác tức giận lập tức dâng lên, không khỏi trừng mắt với Hạ Thiên: “Thằng oắt nhà ngươi, ngươi đã hoàn toàn chọc bản vương tức giận rồi, tiếp đó bản vương sẽ cho ngươi biết thế nào là đáng sợ, thế nào là sống không bằng chết.”
“Lời nói đúng là không có đẳng cấp, có lẽ bản lĩnh cũng chẳng ra làm sao.” Hạ Thiên không đặt người này vào mắt, lười biếng nói: “Ta đã rất lâu rồi không cảm nhận cảm giác đánh nhau, ngoại trừ các bà vợ của ta ra, thì không ai có thể làm ta bị thương, hi vọng ngươi thật sự có thể khiến ta cảm nhận được chút đau đớn, như thế thì khi giết ngươi mới có ý nghĩa.”
Nam nhân mặt chữ quốc lắc đầu không thôi: “Hạ Thiên, ngươi đã cuồng vọng đến mức hết thuốc chữa rồi, đừng nói ngươi cảm thấy ngươi là thiên hạ vô địch ở trên địa cầu này nhé.”
“Đấy là sự thật không phải ai cũng cảm thấy vậy.” Hạ Thiên bĩu môi, “Có điều tiên thuật của ngươi đúng là rất được, chỉ tiếc phẩm chất không cao, hơn nữa ngươi còn chưa học xong, vậy nên ngươi không phải là đối thủ của ta.”
Nam nhân kia cười ha ha, lạnh lùng nói: “Hạ Thiên ơi Hạ Thiên à, bản vương còn rất ngưỡng mộ ngươi đấy, từ nhỏ đã có được Nghịch Thiên Bát Châm, còn có sư phụ nổi tiếng chỉ dạy, lại thêm thiên phú kinh người của ngươi, cho nên tuổi còn nhỏ mà đã có được tu vi cỡ này.”
Sau đó hắn bỗng dưng đau khổ nói: “Nhưng bản vương lại không có vận may tốt như vậy, mãi đến lúc hai mươi tuổi mới biết cổ thư gia truyền là một quyển bí kíp vô thượng, còn phải trả giá đắt mới có được cách đọc được bí kíp đó từ người lạ, lại tốn thêm ba mươi năm nữa mới có được thành tựu như ngày hôm nay.”
“Đủ rồi, ta không có thời gian ở đây nghe ngươi nói nhảm.” Hạ Thiên ngoáy ngoáy tai, không có kiên nhẫn nói: “Ta bảo rồi, ngươi chỉ có ba phút mà thôi, nếu ngươi còn nói tiếp thì ta chỉ đành trực tiếp tiêu diệt ngươi, sau đó về tìm các bà vợ của ta ngủ bù.”
“Ha ha, Hạ Thiên à, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra bản thân đã trúng chiêu rồi sao?”
Nam nhân mặt chữ quốc này khẽ nhếch miệng, giơ tay nắm chặt lại, chỉ thấy vô số đạo lưu quang từ trong cơ thể Hạ Thiên tuôn ra ngưng tụ thành hình trái tim ở trong tay hắn: “Trái tim của ngươi đã bị ta nắm giữ, ngươi cảm thấy ai sẽ chết nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận