Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3465: Đi theo hắn cũng không thành vấn đề

“Hạ Thiên cũng không phải người bình thường.” Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười khuyên nhủ: “Có hắn đi theo, sẽ không có việc gì đâu.”
Hạ Thiên nói tiếp: “Có việc cũng là bọn họ có việc.”
“Haiz, cũng chỉ có thể như thế mà thôi.” Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý cũng không còn cách nào khác: “Nhưng sau khi về nhà, các ngươi trước đừng ra mặt, để ta nói chuyện với bọn họ trước.”
“Được, nghe theo mẹ hết.” Nhiếp Tiểu Lý không cảm thấy việc nói chuyện trước làm được cái gì, nhưng nàng vẫn đồng ý, trước để an ủi mẹ của nàng.
Lúc này, đêm đã khuya. Náo loạn đã mấy tiếng, mọi người cũng đã mệt rồi.
Tạm thời cũng không thể ở lại khách sạn Quế thành. Cũng không phải khách sạn không đủ phòng, mà là mẹ của Nhiếp Tiểu Lý đang sợ hãi, bà thật sự không cách nào yên tâm nghỉ ngơi ở đây.
Thế là, Ninh Nhụy Nhụy mời mẹ con Nhiếp gia đến Ninh gia ở tạm, chờ sáng mai xuất phát quay về Hoàng Sơn.
Tòa nhà Ninh gia rất lớn, phòng khách cũng không ít, ở thêm vài người cũng không thành vấn đề.
Về phần Nhiếp Trường Thắng, ông ta đã được đưa đến bệnh viện, chết thì không chết được, nhưng ít nhất cũng nằm trên giường hai ba tháng.
Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý vẫn trằn trọc trên giường, không cách nào ngủ được.
“Mẹ, tại sao mẹ còn chưa ngủ?” Nhiếp Tiểu Lý chậm rãi mở mắt, nhẹ giọng hỏi.
“Việc hôm nay thật sự quá… Haiz, về sau phải làm sao bây giờ?” Ánh mắt mẹ của Nhiếp Tiểu Lý tràn ngập lo lắng.
Nhiếp Tiểu Lý ngược lại bình tĩnh hơn, hiển nhiên đã sớm có cân nhắc: “Mẹ, thật ra cũng chẳng có gì phải lo lắng. Rời khỏi Nhiếp gia, chúng ta cũng không phải không sống được, ngược lại còn sống tốt hơn.”
“Nhưng gia gia của con làm sao có thể tha cho chúng ta thoát khỏi Nhiếp gia chứ?” Mẹ Nhiếp Tiểu Lý lắc đầu, có chút do dự: “Nhiều năm như vậy, mẹ thường hay nhìn thấy thủ đoạn của gia gia con. Bây giờ nghĩ lại còn thấy sợ. Lần này không biết ông ấy sẽ tra tấn chúng ta như thế nào.”
“Mẹ, mẹ đừng sợ.” Nhiếp Tiểu Lý cảm giác cơ thể của mẹ nàng đang run lên. Nàng không khỏi ôm chặt lấy bà: “Lần này không phải có Hạ Thiên và Ninh tỷ tỷ đi cùng chúng ta sao? Gia gia có bá đạo, chẳng lẽ có thể ép được Hạ Thiên. Hôm nay, mẹ cũng đã nhìn thấy Hạ Thiên lợi hại đến thế nào mà.”
“Cũng bởi vì Hạ Thiên quá lợi hại, nếu chẳng may hắn…” Trong lòng mẹ của Nhiếp Tiểu Lý có dự đoán đáng sợ: “Con phải làm sao bây giờ?”
Nhiếp Tiểu Lý nói thẳng, cũng không tị hiềm: “Mẹ, mẹ lo lắng Hạ Thiên sẽ giống với gia gia, còn có cha đúng không?”
“Ừm.” Mẹ Nhiếp Tiểu Lý gật đầu: “Mẹ nhìn ra được, vị Hạ tiên sinh kia là người không thiếu được nữ nhân. Vị Ninh tiểu thư kia hơn phân nửa là hồng nhan tri kỷ của hắn. Nếu con dính vào, Ninh tiểu thư sẽ vui vẻ sao?”
Nhiếp Tiểu Lý cười khẽ: “Hạ Thiên là hạng người như thế nào, con không thể đưa ra đánh giá, bởi vì con cũng không ở chung với hắn. Nhưng con tin Ninh tiểu thư. Nàng ấy cho rằng Hạ Thiên là người tốt, vậy thì con tin tưởng hắn là người tốt.”
“Haiz, nha đầu con đã học được cách tránh nặng tìm nhẹ đấy.”
Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý bất mãn trừng nàng một cái: “Con biết rõ đây không phải trọng điểm mà mẹ muốn nói. Mẹ sợ vị Hạ tiên sinh kia chỉ là gặp sắc khởi nghĩa, cũng không thực lòng đợi con.”
“Con biết, nhưng chuyện tình cảm cứ thuận theo tự nhiên thôi mẹ.” Nhiếp Tiểu Lý hít một hơi thật sâu, lắc đầu nói: “Hạ Thiên và con không thân cũng chẳng quen nhưng hắn lại thay con giải quyết chuyện này, trừ đi một vòng kim cô trên đầu. Cho dù hắn gặp sắc khởi nghĩa cũng không thành vấn đề. Tối thiếu con cũng không chán ghét hắn. Nếu hắn có thể giúp chúng ta thoát khỏi sự khống chế của Nhiếp gia, đi theo hắn cũng không sao.”
“Vậy con muốn làm tiểu tam sao?” Mẹ Nhiếp Tiểu Lý rốt cuộc cũng nói ra chữ mà bà không muốn nhắc đến: “Con không sợ lưu ngôn phỉ ngữ à? Đây chính là đao giết người không thấy máu đấy.”
Nhiếp Tiểu Lý lắc đầu: “Con không sợ. Con chỉ sợ gia tộc ăn thịt người kia thôi.”
“Được rồi, mẹ cũng không khuyên con nữa. Con đã lớn, có thể tự mình làm chủ.” Mẹ Nhiếp Tiểu Lý thở dài một hơi: “Mẹ thấy vị Hạ tiên sinh đó, mặc dù dáng dấp không đẹp trai cho lắm nhưng mặt mày cũng có chút oai hùng, cơ thể cũng cường tráng, hẳn là một người đủ tinh khí. Ít nhất con không làm góa phụ giống như mẹ.”
Nhiếp Tiểu Lý chớp mắt, xấu hổ nói: “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?”
“Con còn giả ngu với mẹ sao?” Mẹ Nhiếp Tiểu Lý nói: “Trước kia, có phải con đã xem lén những cái đĩa CD giấu dưới đáy rương đúng không?”
“Con không biết mẹ đang nói cái gì?” Nhiếp Tiểu Lý lắc đầu, sau đó nghiêng người sang một bên: “Con mệt rồi, con ngủ đây.”
Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý mỉm cười, vỗ đầu nàng một cái, sau đó cũng ngủ thiếp đi.

Hoàng Sơn, tổ trạch Nhiếp gia.
Bốp.
Một âm thanh vang lên.
“Ngươi nói Trường Sinh chết rồi?” Bên trong bóng tối, một sợi râu vừa dài vừa trắng phiêu động không thôi: “Là ai làm?”
“Ha ha, đương nhiên là cháu rể mới của ngươi rồi.” Một giọng nói âm lãnh cứng ngắc đáp lại.
Lão giả râu dài kinh ngạc hỏi: “Là Hạ Thiên?”
Âm thanh kia nói: “Đúng.”
“Lai lịch của hắn là gì?” Lão giả râu dài hỏi tiếp.
Bóng người cứng ngắc kia mỉm cười: “Nói đến thì hơi dài, nhưng ta chỉ nói một điều, Nhiếp lão gia tử ngươi nhất định sẽ cảm thấy hứng thú.”
“Cái gì?”
“Hắn biết Nghịch Thiên Bát Châm.”
“Điều này thật sao?”
“Thật.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận