Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4198: Hắn ta chết thật rồi

Khi đó, Hạ Thiên đã từng cảm nhận được khí tức dị giới từ trên người Huyền Dương Tiên Đế.
Lúc đó, hắn còn tưởng rằng Huyền Dương Tiên Đế có thể từ một thế giới giống như Tiên Vân đại lục đến.
Không nghĩ đến ông ta lại đến từ thế giới địa tâm. Như vậy, khí tức dị giới mà hắn cảm nhận được rất có thể đến từ thần hạch, cũng chính là ý chí trái đất phát ra.
Tuy nhiên, hắn hoàn toàn không hứng thú với những chuyện đó. Hắn chỉ muốn biết người này và Huyền Dương Tiên Đế có phải cùng một người hay không.
Nếu cùng một người, hắn sẽ trực tiếp một quyền xử lý là được.
“Hạ tiên sinh, ngươi không cần nhìn ta như vậy, ta cũng không có đồng ý.”
Nam nhân bạch bào phát hiện ánh mắt Hạ Thiên hiện lên sát khí, không khỏi mỉm cười khoát tay: “Chỉ là oán niệm của hắn ta khiến cho ta ý thức được sự cường đại của Hạ tiên sinh, chợt sinh tâm tư muốn kết giao. Chỉ tiếc là ta không thể tự ý rời khỏi Sơn Hải giới, cho nên ta vẫn không có cơ hội. Không nghĩ đến vận mệnh đã đưa ngươi đến đây.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Đưa ta đến chẳng phải vận mệnh gì cả, mà là một tên mặt trắng ngớ ngẩn.”
“Rất có thể là Bạch Vô Thường đại nhân.” Bạch Thi Tình ở một bên nói vào.
“Ồ?”
Nam nhân bạch bào có chút hứng thú, đồng thời cũng có chút nghi hoặc: “Bạch Vô Thường muốn rời khỏi Sơn Hải giới thì cần phải được hội trưởng lão hoặc Ngũ Đế cho phép. Sự việc chỉ sợ không đơn giản như vậy.”
“Ngũ Đế là mấy tên nào thế?” Hạ Thiên hỏi.
Lúc này, Bạch Bích Tiêu tranh giải thích cho Hạ Thiên: ‘Ngũ Đế chính là tộc trưởng ngũ tộc cách địa hạch gần nhất, dùng Ngũ Hành để gọi tên, chính là Bạch đế Kim tộc, Thanh đế Mộc tộc, Hắc đế Thủy tộc, Xích đế Hỏa tộc và Hoàng đế Thổ tộc.”
“Hoàng đế?” Hạ Thiên nhếch miệng: “Cái tên này nghe quen tai quá.”
Nam nhân bạch bào mỉm cười, thản nhiên nói: ‘Thật ra, người mặt đất chính là hậu duệ tộc nhân Xích đế và Hoàng đế lưu lại. Bởi vì Xích đế cũng xưng là Viêm đế, cho nên con cháu được gọi là Viêm hoàng.
“Đây chỉ là thuyết pháp của các ngươi, không phải ta.”
Hạ Thiên lười so đo ở phương diện này, chỉ hỏi: “Ta chỉ muốn biết mệnh hồn gì của Huyền Dương Tiên Đế có còn sót lại bên trong thần hạch gì đó không thôi.”
“Không có.”
Nam nhân bạch bào trịnh trọng nói, một chút cũng không có sự đùa giỡn. Ông nhấn mạnh: ‘Hắn ta vốn tách ra từ mệnh hồn của ta, nhưng sau khi độc lập thì có thể dung hợp nhục thể với người mặt đất. Nếu ngươi giết hắn ta, hắn ta đã chết rồi. Tuy nhiên, khi hắn ta còn ở mặt đất, có gặp kỳ ngộ nào đó không thì ta cũng không rõ nữa.”
Trong lòng Hạ Thiên nhanh chóng có phán đoán: “Vậy thì hắn ta đã chết thật rồi.”
“Nhưng Huyền Dương còn nói cho ta biết một việc, xem như thù lao ta báo thù cho hắn ta.”
Nam nhân bạch bào thẳng thắn nói với Hạ Thiên: “Ta tất nhiên không có hứng thú báo thù gì cho hắn ta cả, nhưng chuyện này ở trong lòng ta, quả thật khiến cho ta cảm thấy có chút bất an, cho nên ta quyết định nói chuyện này cho Hạ tiên sinh ngươi biết.”
“Chuyện gì?” Hạ Thiên hờ hững hỏi.
Nam nhân bạch bào cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: “Huyền Dương hắn hình như đã từng có một phen kỳ ngộ, sau đó có được một mảnh vỡ thần hạch, nhưng cũng không phải mảnh vỡ thần hạch trái đất mà là của một thế giới khác. Hắn ta giấu mảnh vỡ đó vào trong một tượng bùn đặt trong một chiếc hộp âm nhạc.”
Nghe xong, Hạ Thiên chợt nhớ lại một chuyện.
Lúc đó, sau khi xử lý Huyền Dương Tiên Đế xong, khi tiến vào thư phòng của ông ta, đúng là có một cái hộp âm nhạc, trong hộp có một tượng đao khách, có thể phân biệt được âm thanh, sau đó chém ra đao ảnh vô cùng nhanh chóng.
Tuy nhiên, mấy ngày trước hộp âm nhạc xảy ra vấn đề, đao khách trong hộp không còn nhìn thấy bóng dáng, lại còn rò rỉ một mảnh kim quang.
Về phần cái hộp, hình như đã bị Dạ Ngọc Mị xử lý.
Bây giờ, Dạ Ngọc Mị không biết đã đi đâu.
Hạ Thiên lập tức liên hệ những thứ này lại, trên cơ bản có thể xác định Dạ Ngọc Mị mất tích hơn phân nửa có liên quan đến cái hộp âm nhạc kia.
Tuy nhiên, bây giờ tin tức quá ít. Hắn không suy đoán ra được Dạ Ngọc Mị rốt cuộc đã đi đâu.
Những ý niệm này xuất hiện trong đầu Hạ Thiên chưa đến một phần mười giây.
“Cái hộp kia đã không còn.” Hạ Thiên cũng lười giải thích điều gì với nam nhân bạch bào, chỉ thuận miệng nói một câu.
Gương mặt nam nhân bạch bào hiện lên vẻ ngoài ý muốn nhưng trong nháy mắt đã thu lại sạch sẽ. Ông ta gật đầu nói: “Vậy cũng tốt. Nếu để cho người lòng mang ý đồ xấu biết được, chỉ sợ lại chọc ra một trận huyết vũ tinh phong.”
“Thần hạch nơi này của chúng ta cũng đã dẫn xuất không ít Thần tộc giết tới giết lui.”
Bạch Thi Tình lắc đầu, trong lòng cảm khái không thôi, chậm rãi thở dài: “Nếu còn có thần hạch khác, đoán chừng Sơn Hải giới và mặt đất phải chiến tranh với nhau đến long trời lở đất mất.”
“Mọi người suy nghĩ nhiều quá rồi.” Bạch Bích Tiêu có chút không kiên nhẫn. Nàng đứng bên cạnh lắng nghe mà không hiểu gì cả, đành phàn nàn: ‘Đã đến lúc nào rồi lại còn muốn long trời lở đất. Bây giờ chúng ta nên nghĩ đến làm sao để đối phó với tuần vệ và người của Giám Sát Ti đi.”
“Đúng là phiền phức thật.” Nam nhân bạch bào hơi cau mày: ‘Ban đầu, hội trưởng lão cũng tin tưởng Phi Diệp tộc chúng ta. Bây giờ lại càng có cớ.”
“Cái gọi là không tin tưởng cũng là lấy cớ.” Bạch Bích Tiêu nhanh mồm nhanh miệng, tức giận không hề che giấu: ‘Bọn họ nhìn trúng mảnh vỡ thần hạch của Phi Diệp tộc chúng ta, biết chúng ta chắc chắn sẽ không giao ra. Cho nên mới chèn ép chúng ta, buộc chúng ta giao ra.”
Nam nhân bạch bào lắc đầu nói: “Đây thật ra chỉ là một tin đồn mà thôi. Phi Diệp tộc chúng ta không có mảnh vỡ thần hạch.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận