Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4341: Vừa lúc dùng các ngươi để luyện châm pháp

“Không sai.” Nam nhân mặt đen cũng gật đầu: “Phân thân Bạch Vô Thường của ta đã bị hắn giết. Bây giờ ta đang rất suy yếu, chỉ sợ không giúp được cái gì. Xin hai vị dốc hết toàn lực tru sát kẻ này.”
Thông Thiên Chí Tôn thầm mắng không thôi, nhưng cũng biết trước mắt không phải là lúc so đo.
Ông ta lập tức quay đầu quát ra sau lưng: “Lục đại chí tôn Nam vực liên minh, theo ta ra khỏi hàng tru sát Thiên Ma.”
Lời còn chưa dứt, quả nhiên có sáu bóng người bay ra ngoài, cùng với Thông Thiên Chí Tôn xông ra khỏi bình chướng bao vây Hạ Thiên lại.
“Giết.”
Một chưởng của Thông Thiên Chí Tôn bỗng nhiên biến thành một thanh trường kiếm màu xanh, chém đến Hạ Thiên.
Sáu vị chí tôn còn lại đều cầm theo thần binh lợi khí cùng nhau xuất chiêu.
“Lên thêm vài người nữa đi, vẫn còn thiếu.”
Hạ Thiên vẫn hờ hững, thậm chí còn cười nói: “Tuy nhiên, ta vừa có chút suy nghĩ với châm thứ tám, vừa lúc bắt các ngươi luyện tay tìm cảm giác thử xem.”
“Đúng là dõng dạc.” Một lát sau, Thông Thiên Chí Tôn đã chém ra mấy trăm luồng kiếm khí, toàn bộ xông về phía Hạ Thiên.
Sáu chí tôn còn lại cũng riêng mình chém ra mấy trăm chiêu, xen lẫn thành một tấm thiên la địa võng. Hạ Thiên giống như con sâu nhỏ trong tấm lưới, có mọc cánh cũng khó thoát.
Hạ Thiên cũng không trốn tránh, giữa ngón tay sáng lên ngân châm đâm thẳng ra ngoài hư không.
Tốc độ của hắn rất nhanh, trong chớp mắt đã đâm ra một số thiên châm, dùng hết biến hóa của một thức châm pháp cuối cùng.
“Đây là sinh.”
Vô số linh khí từ mũi kim toát ra ngoài.
Dưới vân đài dưới chân Hạ Thiên bỗng nhiên không có lý do mọc ra vô số đại thụ che trời, đẩy hết toàn bộ lôi đằng ra ngoài.
Cùng lúc đó, đám lôi đằng kia lại dùng tốc độ khó mà tin nổi dài ra, trực tiếp ngăn cản sát chiêu của bảy vị chí tôn chém tới.
Tiếp theo, Hạ Thiên lại đâm ra thêm một số thiên châm.
“Đây là tử.”
Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, đại thụ và lôi đằng vẫn còn rậm rạp trở nên khô héo, biến thành một mảnh tro tàn, phiêu tán tứ phương.
Tiếp theo, luồng tử khí kia vẫn tiếp tục lan ra ngoài.
“A, tay của ta.”
Một vị chí tôn tóc vàng bỗng nhiên kêu thảm lên.
Vừa lúc có một sợi tro tàn dính vào cánh tay của hắn, chỉ thấy huyết nhục trên cánh tay của hắn nhanh chóng khô héo đi, lộ ra xương trắng bên trong.
Vì bảo mệnh, hắn đành phải nhịn đau chặt đứt cánh tay của mình, phòng ngừa tử khí lan tràn.
Đáng tiếc, vẫn không có tác dụng. Nhục thể của hắn dùng tốc độ không thể ức chế trở nên mục nát, cuối cùng chỉ còn lại cái đầu lâu dọa người.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Công pháp quỷ dị như vậy trước giờ chưa từng nghe thấy.”
Lúc này, những người khác sợ trắng bệch cả mặt, vội ngưng xuất khí chướng ngăn cản tro tàn dính đến mình.
“Hắn thật sự là Hỗn Độn Thiên Ma.”
Thông Thiên Chí Tôn cũng giật cả mình, nhưng ngoài miệng vẫn quát lên như cũ: “Mau giết chết hắn. Nếu không, tất thành họa lớn.”
Ông ta nói rất quả quyết nhưng sau khi nhìn thấy kết quả của vị đồng đạo, năm vị chí tôn còn lại nào dám tiến lên chịu chết.
“Đây là nhục bạch cốt.”
Hạ Thiên lại xuất ra châm thứ ba, đồng thời chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi đã dùng hết biến hóa của một thức này.
Chỉ thấy đám dây leo đã tiêu tán sạch sẽ trên vân đài một lần nữa tản ra sự sống.
Khô lâu cụt tay cũng dùng tốc độ bằng mắt thường một lần nữa mọc ra da thịt.
Tiếp theo.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, vị chí tôn kia đã sống lại, bao gồm cánh tay đã mất cũng hồi phục lại như cũ, không hề có chút dị dạng.
Người khác nhìn thấy, không khỏi giật mình: “Cát Lương Tinh Quân, ngươi, rốt cuộc ngươi là người hay quỷ?”
Vị chí tôn tóc vàng cũng tràn đầy kinh ngạc.
“Ta đương nhiên là người.”
Cát Lương chí tôn sờ vào người của mình, cảm nhận khí tức, phát hiện cũng không khác gì so với trước kia: “Hơn nữa, những tổn thương tích lũy do độ kiếp để lại cũng đã hoàn toàn khỏi hẳn.”
“Không thể nào?”
Thông Thiên Chí Tôn nghe xong, không khỏi hít sâu một hơi: “Cải tử hoàn sinh. Đây không phải là công hiệu chỉ nhằm vào phàm nhân hay sao? Tại sao lại có công dụng đối với chuẩn tiên đã sớm thoát thai hoán cốt?”
Từ đằng xa, Mệnh Vô Thường im lặng không nói, bên trong ánh mắt hiện lên vẻ cực kỳ phức tạp.
Tinh quang trong mắt lão giả khô gầy bùng lên mạnh mẽ, tựa như sắc quỷ đói lâu ngày gặp được mỹ nhân tuyệt thế không mảnh vải che thân.
Hạ Thiên vẫn tiếp tục thi châm, chỉ là khi thực hiện đến châm thứ tư tẩy tủy thì lại không tìm được đối tượng thích hợp để thi châm.
Quay đầu nhìn lại, hắn phát hiện Tiêu Dao Tiên Tử vẫn còn đang bất tỉnh.
“Châm này ta chỉ dùng cho các nữ nhân. Mấy bà vợ của ta đều không có ở đây, vậy cũng chỉ tiện nghi cho ngươi mà thôi.”
Hạ Thiên nhếch miệng, giữa ngón tay lại hiện lên ngân châm đâm thẳng vào mi tâm của Tiêu Dao Tiên Tử.
“Sao?”
Tiêu Dao Tiên Tử đang bất tỉnh đột nhiên cảm nhận được một luồng linh khí mênh mông rót vào bên trong cơ thể, không tự chủ được phát ra tiếng ngâm khẽ, cả người càng thêm kiều mị ôn nhuận.
Tiếp theo, nàng đột nhiên mở to hai mắt.
Chỉ thấy khổng khiếu của nàng mở ra, vô số khí tức đục ngàu từ bên trong bắn tung tóe ra ngoài.
“Đây chính là tẩy tủy phạt xương?” Thông Thiên Chí Tôn nhìn đến ngây người: “Nhưng thứ này không phải chỉ có công dụng đối với phàm nhân thôi sao? Trước khi chúng ta kết đan đã sớm hoàn thành tẩy tủy phạt xương, thậm chí còn thoát thai hoán cốt, vì sao hắn lại có thể tẩy tủy cho tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận