Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3047: Thái giám thì làm sao có con?

“Tỷ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Âm thanh của người bên ngoài quá lớn, đánh thức Tô Vô Địch đang ngủ.
“Không sao đâu, ngươi ngủ tiếp đi.”
Tô Vô Song cau mày, chậm rãi đứng dậy, sau đó bước ra ngoài.
Cách cửa không xa có một nam nhân trung niên đầu trọc đang đứng, ánh mắt mở to như muốn lòi ra, tay trái cầm ba kíp nổ, tay phải cầm bật lửa, biểu hiện vô cùng kích động. Đi theo người này còn có hai bóng người lén lén lút lút.
“Tô Vô Song, rốt cuộc ngươi cũng chịu ra gặp ta sao?”
Vừa nhìn thấy Tô Vô Song, người kia lập tức kêu to lên: “Ngươi mau trả con trai lại cho ta.”
“Ta không biết con của ngươi.”
Tô Vô Song bất đắc dĩ trả lời: “Ngươi muốn tìm con của ngươi, ngươi có thể báo cảnh sát.”
“Đánh rắm!”
Nam nhân hói đầu lập tức mắng to: “Em trai của ngươi còn không phải bị ngươi lừa bán sao? Con trai của ta nhất định cũng đã bị ngươi lừa bán. Nếu hôm nay ngươi không nói chỗ giấu con trai ta, ta sẽ đồng quy vu tận với ngươi.”
“Ta đã nói với ngươi biết bao nhiêu lần rồi.” Tô Vô Song thở dài, một lần nữa giải thích: “Em trai ta là ta cứu được từ trong tổ chức buôn người ra. Khi đó, ta cũng đã cứu mười mấy đứa bé, tất cả đều trở về với cha mẹ của chúng, không có con của ngươi.”
“Không thể nào, ta không tin.” Nam tử hói đầu lại càng không khống chế được tâm trạng của mình: “Ta điều tra nhiều năm như vậy, đám người kia đều nói ông chủ của bọn họ là một nữ nhân họ Tô, không phải ngươi thì còn có thể là ai?”
Tô Vô Song lạnh giọng nói: “Ngươi đừng có lộn xộn nữa. Nếu ngươi đã có công phu như vậy, ngươi cứ thuận theo manh mối điều tra, nói không chừng còn có thể tìm được người.”
“Ngươi đừng hòng chối tội, ta không bị ngươi lừa đâu.” Nam tử hói đầu nghiến răng nghiến lợi mắng: “Hoặc em trai của ngươi chính là con trai của ta, hoặc con trai của ta đã bị ngươi bán đi.”
Tô Vô Song lười giải thích, trực tiếp gọi điện báo cảnh sát.
“An Tâm, tên đầu trọc kia là ai vậy?” Hạ Thiên ung dung bước ra, nhìn nam nhân đầu hói một chút.
“Ta không biết.” Tô Vô Song lắc đầu, hơi đau đầu nói: “Mấy tháng trước, ta gặp được một tổ chức buôn người, thuận tay giải cứu mấy đứa bé. Sau đó, dưới sự trợ giúp của cảnh sát, tất cả đứa bé đều được trả về cho cha mẹ của chúng. Vô Địch cũng là một trong số đó, nhưng cha mẹ đều mất, không có thân nhân nào khác, cho nên ta mới nhận nó.”
Lúc này, nàng nhìn nam nhân hói đầu, biểu hiện có chút phiền chán: “Mấy ngày trước, người này tìm đến nhà của ta, nhất định nói ta lừa bán con trai của hắn ta. Cảnh sát cũng đã sớm chứng thực, con của hắn ta không ở trong số đó. Ta cũng đã giải thích vô số lần, kết quả bây giờ hắn ta còn nói em trai ta chính là con của hắn ta.”
“An Tâm, loại ngu ngốc này, ngươi trực tiếp xử lý là được mà.” Hạ Thiên khinh thường nói.
“Không cần phải như thế.” Tô Vô Song lắc đầu. Nàng không thể chuyện gì cũng khinh thường không để ý như Hạ Thiên: “Dù sao người ta cũng bị mất con mới trở nên kích động như vậy, về tình về lý đều có thể hiểu.”
Hạ Thiên nói: “Ngươi nói sai rồi, tên ngốc này là thái giám, hoàn toàn không có khả năng có con.”
“Này, ngươi nói cái gì?” Tô Vô Song kinh ngạc hỏi.
“Ngươi đang nói hươu nói vượn.” Nam tử hói đầu không khỏi gầm lên: “Ngươi mới là thái giám đấy, ta chẳng những có con trai mà còn có hai con gái. Ngươi đang làm nhục ta đấy, ngươi có tin ta nổ chết ngươi hay không.”
Hạ Thiên khinh thường nhếch miệng: “Vậy ngươi về nhà tìm vợ ngươi mà tính sổ, nếu không, ngươi sẽ chết ở đây.”
“Ngươi ngậm máu phun người.” Lúc này, một thiếu phụ thùy mị vọt ra từ sau lưng nam nhân hói đầu: “Chồng, ngươi tuyệt đối không được tin bọn họ. Nam nhân này nhất định cũng là bọn buôn người. Tiểu Kiệt của chúng ta tuyệt đối do bọn họ bắt cóc.”
“Vợ, ngươi yên tâm đi, làm sao ta có thể tin tưởng loại người này được chứ.” Nam tử hói đầu gật đầu, lá gan lớn hơn một chút: “Ta nói cho các ngươi biết, đôi cẩu nam nữ kia, tốt nhất ngươi nên giao con trai của ta ra, nếu không, các ngươi sẽ chết hết.”
“Ta đã báo cảnh sát.” Tô Vô Song không muốn dùng vũ lực giải quyết, đành phải khuyên bảo: “Các ngươi đi nhanh một chút đi, dùng thuốc nổ uy hiếp người khác chính là phạm pháp.”
“Một ngày ngươi không giao con trai của ta ra, ta sẽ không để yên cho ngươi.” Nam tử hói đầu đã quyết tâm sống còn với Tô Vô Song: “Ngay cả thiên vương lão tử đến cũng phải phân rõ phải trái.”
Tô Vô Song hơi bất đắc dĩ: “Ta lặp lại lần nữa, ta không phải bọn buôn người, cũng không bắt con trai các ngươi.”
“Đừng lãng phí thời gian với bọn họ nữa.” Hạ Thiên lắc đầu: “Giải thích với mấy tên ngu ngốc không bao giờ được đâu.”
“Không nói được đúng không, vậy thì đi chết đi.”
Nam tử hói đầu trong nháy mắt bị kích thích lên, lập tức dùng bật lửa đốt kíp nổ ném về phía Tô Vô Song và Hạ Thiên.
“Mấy thứ đồ chơi này, ngươi cảm thấy có thể nổ được ai?” Hạ Thiên hờ hững đưa tay tiếp nhận kíp nổ, chà xát trong lòng bàn tay, lập tức biến thành một đống bụi.
“Cái này…” Nam nhân hói đầu nhìn đến ngây người. Trên thế giới này có loại người như thế tồn tại sao?
Tô Vô Song kéo tay Hạ Thiên, khẽ lắc đầu: “Bọn họ chỉ là người bình thường thôi mà.”
“Ta đương nhiên biết bọn họ là người bình thường.” Hạ Thiên cười nói: “Ta còn biết bọn họ nhận tiền người khác cố ý đến gây khó dễ cho ngươi, cho nên ta càng phải dạy cho bọn họ một bài học.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận