Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3852: Trong mắt ta, tất cả chỉ là phế vật

“Tại sao lại…”
Nam nhân tóc đỏ còn chưa nói xong, người đã không còn khí tức.
Tiếp theo, cơ thể của ông ta bỗng nhiên nổ tung, giống như pháo đốt nổ ầm ầm.
Khi tiếng nổ ngừng lại, người đã không còn sót lại một chút cặn.
“Hạ Thiên, ngươi không khỏi quá mức ngoan độc.” Đại Thiên Thu mở to đến rách cả mí mắt, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hãi. Rất nhanh, hắn ta lấy lại tinh thần chỉ vào Hạ Thiên mà mắng: “Giết người chẳng qua đầu chạm đất, ngươi lại để Hậu lão hài cốt không còn, ngươi quả thật không phải người.”
Hạ Thiên lười biếng trả lời một câu: “Tên ngốc kia tự trúng chiêu của mình, liên quan gì đến ta?”
“Chính là ngươi.” Đại Thiên Thu nghiến răng nghiến lợi mắng: “Nếu không phải ngươi dùng thủ đoạn, làm sao Hậu lão lại trúng chiêu của mình?”
“Vậy theo ý của ngươi, chúng ta nên đứng yên tại chỗ, cái gì cũng không làm chờ cho ông ta giết?”
Ninh Nhụy Nhụy cười lạnh một tiếng, không khỏi châm chọc: “Tiêu chuẩn kép của ngươi tốt thật, đúng là đã từng đi học ở nước ngoài. Nếu chúng ta không tránh khỏi công kích của ông ta, hài cốt không còn chính là chúng ta. Khi đó ngươi có mắng ông ta không bằng heo chó hay không?”
Đại Thiên Thu hơi cảm thấy xấu hổ: “Thế thì không giống. Ta là đệ tử danh môn chính phái, làm sao có thể đánh đồng với đám tà môn ngoại đạo như các ngươi.”
“Ý của ngươi là, ngươi là danh môn chính phái thì có thể tùy tiện định người khác là tà môn ngoại đạo, có thể muốn làm gì thì làm?” Gương mặt Ninh Nhụy Nhụy chỉ toàn là vẻ trào phúng, không khỏi cười nhạo: “Vậy thì đám danh môn chính phái các ngươi toàn là thứ bẩn thỉu, chỉ là tô nạm vàng ngọc bên ngoài còn bên trong thì rữa nát.”
“Tiểu muội chân dài, nàng nói sai rồi.” Hạ Thiên phủ định thuyết pháp của Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy bất mãn nói: “Ta nói sai chỗ nào?”
“Bọn họ cũng không phải tô vàng nạm ngọc bên ngoài mà là người xấu thì tác quái nhiều.” Hạ Thiên mỉm cười cải chính: “Nói thối rữa cũng không đủ chính xác, nhưng cũng không phải cẩu thí.”
“Ngươi, các ngươi dám sỉ nhục phái Tuyết Sơn chúng ta như thế.” Đại Thiên Thu tức đến mức phổi muốn nổ tung, toàn thân kích động, thiếu chút nữa phun máu ra: “Phái Tuyết Sơn chúng ta tuyệt đối cùng với hai người các ngươi không chết không thôi.”
“Chậc chậc chậc.” Hạ Thiên lắc đầu, khinh thường quay lại nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Tiểu muội chân dài, nàng biết ta ghét nhất là loại người nào không?”
Ninh Nhụy Nhụy sửng sốt: “Người mà ngươi ghét nhiều lắm, ta nào biết được ngươi ghét nhất loại nào? Ta ngược lại biết ngươi thích nhất loại nào.”
“Ta ghét nhất chính là loại ngu ngốc.” Hạ Thiên đưa tay chỉ vào Đại Thiên Thu.
Ánh mắt xinh đẹp của Ninh Nhụy Nhụy khẽ đảo: “Đừng nói nhảm. Ngu ngốc thì ngu ngốc, còn có loại này loại kia nữa à?”
“Đây không phải nói nhảm mà là nói thật.” Hạ Thiên giải thích: “Tiểu muội chân dài, loại ngu ngốc này là vô dụng nhất, cũng làm cho người ta chán ghét nhất. Bản lãnh của mình chẳng ra làm sao nhưng lại cứ thích tỏ vẻ. Một khi tỏ vẻ thất bại, lại thích giấu mình vào bên trong một quần thể nào đó, bởi vì như thế hắn ta mới cảm thấy có chút an toàn. Bằng không, đoán chừng hắn ta ngay cả lời cũng không dám nói.”
“Ngươi đánh rắm.” Đại Thiên Thu một lần nữa bị Hạ Thiên sỉ nhục. Hắn ta chỉ vào Hạ Thiên mà mắng: “Ngươi sỉ nhục ta liên tiếp như thế, ngươi cho rằng phái Tuyết Sơn chúng ta dễ khi dễ đúng không?”
Hạ Thiên mỉm cười nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Tiểu muội chân dài, nàng có nghe không? Tên ngốc đó mở miệng ngậm miệng đều là phái Tuyết Sơn, giống như hắn ta mới là chưởng môn phái Tuyết Sơn vậy, đúng là cười chết người.”
“Ta biết ngươi có ý gì.” Ninh Nhụy Nhụy thoáng suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ra Hạ Thiên muốn biểu đạt cái gì. Nàng liền nói với Đại Thiên Thu: “Hạ Thiên nói quá đúng, có một số tên ngốc biết mình rất yếu, cho nên chỉ có thể khóa mình lại với một quần thể nào đó, khi đó hắn ta mới dám lên tiếng nói chuyện.”
“Ta không biết các ngươi đang nói cái gì?” Đại Thiên Thu đích thật nghe không hiểu, chỉ là tình huống trước mắt, nếu hắn ta ứng đối không nhanh, hắn ta rất có thể sẽ bị lật xe.
Khi nói chuyện, hắn ta lặng lẽ ném ánh mắt với Hoa hội trưởng, nói khẽ: “Không phải ngươi nói muốn cùng ta giảo sát Hạ Thiên sao? Lát nữa ngươi nghe hiệu lệnh của ta, tất cả mọi người cùng nhau tiến lên, dốc hết toàn lực. Chỉ có giết chết Hạ Thiên, chúng ta mới có hy vọng sống. Nếu không, chỉ có một con đường chết.”
Hoa hội trưởng nghiêm túc gật đầu, cũng không lên tiếng nói chuyện.
“Ngươi chỉ có thể đại diện cho chính ngươi, đừng cứ phái Tuyết Sơn, phái Tuyết Sơn mãi.” Hạ Thiên nói: “Nếu ngươi thật sự có thể đại diện cho phái Tuyết Sơn, vậy cũng tốt. Lát nữa, sau khi xử lý các ngươi xong, ta sẽ đến phái Tuyết Sơn diệt sạch luôn.”
“Khẩu khí lớn thật.” Đại Thiên Thu bị lời nói của Hạ Thiên làm cho bật cười: “Ngươi đừng tưởng rằng chiếm được tiện nghi chút xíu ở chỗ của ta thì đã cảm thấy mình vô địch thiên hạ. Phái Tuyết Sơn chúng ta là cổ phái ngàn năm, truyền thừa đến nay đã có biết bao cao thủ tuyệt thế, đừng nói đến còn có mấy vị Chưởng môn là tu tiên giả đỉnh tiêm, còn có…”
“Được rồi, nổ xong chưa?” Hạ Thiên móc móc lỗ tai: “Ngươi nói những lời này thì có liên quan gì đến ngươi? Hơn nữa, trong mắt ta, tất cả cũng chỉ là phế vật mà thôi, có gì đáng phải lấy ra nói chứ. Ngươi không cảm thấy mất mặt sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận