Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1567. Bông hoa nhài cắm bãi phân trâu

Đừng, chồng, đừng kích động.” Lúc này, Lam Y Nhân trực tiếp dùng hai tay ôm cánh tay Hạ Thiên, giọng điệu kiều mị: “Đừng để ý đến nàng ta, nàng ta có thể đang ghen tị với ta.”
“Ta ghen tị với ngươi sao? Lam Y Nhân ngươi cho rằng...” Trương Giai lập tức bùng nổ.
“Đủ rồi, câm miệng!” Điền Thành trầm giọng quát một tiếng: “Trương Giai, ngươi đi ra ngoài!”
“Tổ trưởng, ta...” Trương Giai rất khó chịu.
“Đi ra ngoài!” Điền Thành cao giọng, vẻ mặt tức giận.
Trương Giai căm giận đứng lên, đi tới cửa, nhưng lại đột nhiên lảo đảo một cái, ngã xuống đất.
“Có phải ngươi làm không? Ngươi làm đúng không?” Trương Giai từ dưới đất đứng lên, dáng vẻ tức giận đến mức thở hổn hển.
“Đủ rồi, Trương Giai, không có ai động đến ngươi cả, là tự ngươi đi đường không cẩn thận!” Điền Thành đột nhiên đập bàn: “Được rồi, bây giờ ngươi trở về đi, hôm nay không cần đi làm nữa!”
“Tổ trưởng, ta...” Vẻ mặt của Trương Giai không cam lòng.
“Lập tức!” Điền Thành hét lên.
“Vâng, tổ trưởng.” Trương Giai nghiến răng, sau đó oán hận nhìn Hạ Thiên, cuối cùng mới xoay người rời đi.
“Lần này, ta thật sự không làm gì cả.” Hạ Thiên lẩm bẩm, lần này Trương Giai ngã xuống thật sự không phải do hắn ra tay, nếu hắn quả thật muốn làm chuyện đó, Trương Giai ngã xuống cũng không đứng lên được.
Nhưng tâm trạng bây giờ của hắn rất tốt, dù sao thì vợ Tiểu Y Y vừa mới gọi hắn là chồng rồi, hơn nữa nàng còn đang dựa vào hắn thế này, cũng khiến hắn vừa lòng, cũng chẳng muốn tính toán so đo với Trương Giai nữa.
“Hạ tiên sinh, Lam tiểu thư, rất xin lỗi.” Điền Thành bày ra vẻ mặt xin lỗi.
“Chuyện Tần Hải Duyệt chết là ngoài ý muốn, nói đến đây thôi, nếu có tình hình gì mới, ta sẽ liên hệ lại với hai vị.”
“Điền tổ trưởng, thật ra, liên quan đến vụ án bị tình nghi mưu sát của em trai ta, ta có một suy đoán.” Lam Y Nhân nhìn Điền Thành: “Cái gọi là video phạm tội của em trai ta, còn có sự xuất hiện của người bị hại, đều có sau khi Tần Hải Duyệt tự sát, bây giờ nhà họ Tần chỉ rằng chuyện này có liên quan tới ta, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy tất cả quá trùng hợp sao?”
“Lam tiểu thư, ta hiểu ý của ngươi, nhưng cảnh sát chúng ta phá án dựa vào chứng cớ.” Điền Thành hơi trầm ngâm một chút: “Chúng ta sẽ không để ý đến động cơ cung cấp bằng chứng của người khác, chỉ xem có thật sự phạm tội hay không, mà dựa theo các bằng chứng hiện giờ, Lam Tuấn Phong quả thật khó có thể thoát khỏi bị tình nghi giết người.”
Điền Thành ngừng một chút, lại bổ sung thêm: “Đương nhiên, Lam tiểu thư, ta sẽ điều tra kỹ thêm về chứng cớ hiện có, đồng thời cũng tìm kiếm thêm nhiều bằng chứng nữa, tóm lại, ngươi có thể yên tâm, ta sẽ không vu oan bất cứ ai.”
“Vậy cảm ơn Điền tổ trưởng.” Lam Y Nhân biết nói nhiều cũng vô ích: “Chúng ta về trước đi.”
“Được rồi, Lam tiểu thư, Hạ tiên sinh, Giang luật sư, các ngươi đi thong thả.” Điền Thành đứng dậy tiễn khách.
Lam Y Nhân vẫn đang ôm cánh tay Hạ Thiên, còn Hạ Thiên một tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Lam Y Nhân, Lam Y Nhân cũng không phản đối việc này, ngược lại càng cảm thấy yên tâm hơn, bởi vì nếu hắn đã ôm nàng, hẳn sẽ không có thời gian đi đánh người.
“Lam tiểu thư, ta ở bên này sẽ hỏi thăm thêm chút tin tức, ngươi và Hạ tiên sinh quay về trước đi, có tin tức ta sẽ báo cho ngươi.” Lúc này, Giang Tỉnh thấp giọng nói một câu.
Lam Y Nhân gật đầu, sau đó kéo cánh tay Hạ Thiên rời khỏi đồn cảnh sát.
Dọc theo đường đi, không ít người dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Hạ Thiên, trong mắt đám đàn ông kia đều là ước muốn, trong đồn cảnh sát, cho dù có người không biết Lam Y Nhân, cũng có thể thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp và thân hình gợi cảm của Lam Y Nhân, mà một đại mỹ nữ gợi cảm như vậy lại bị Hạ Thiên cướp được, đương nhiên bọn hắn rất hâm mộ.
Đến mức một vài nữ nhân có chút nghĩ không thông, đầu óc của đại mỹ nữ kia hỏng rồi hay sao, nhìn tên gia hỏa đó, áo phông quần đùi dép lê, ăn mặc như thế thì cũng thôi đi, nhưng cũng không đẹp trai, mà người phụ nữ này lại xinh đẹp như vậy, thân hình cũng đẹp nữa, hóa ra lại không có đầu óc.
Thật ra Lam Y Nhân cũng cảm nhận được sự khinh thường của những phụ nữ kia với nàng, phỏng chừng trong lòng đều đang nói nàng ngực to mà không có não, nhưng nàng cũng chẳng muốn tranh cãi với những người phụ nữ này, nàng cảm thấy nên ôm chặt tay của Hạ Thiên thì tốt hơn, nếu không lỡ như hắn lại đánh người ở đồn cảnh sát, vậy thì phiền phức sẽ lớn lắm.
Tuy nàng biết thân phận của Hạ Thiên không tầm thường, nhưng thời buổi này đánh người ở đồn cảnh sát là chuyện lớn, nàng cũng không chắc Hạ Thiên có thể bình tĩnh được hay không.
Tuy Hạ Thiên là người tu tiên như trong truyền thuyết, nhưng nàng cảm thấy những năm gần đây cũng chưa từng thấy người tu tiên nào làm loạn cả, điều đó cho thấy người tu tiên cũng không thể tùy tiện đánh người được.
Mà Hạ Thiên ăn mặc thế này, Lam Y Nhân cũng không nhịn được than thở, rõ ràng là quần áo đắt tiền nhưng vậy, vì sao lại trông giống như ăn mày thế chứ?
Tóm lại, Lam Y Nhân vẫn thuận lợi ra khỏi đồn cảnh sát với Hạ Thiên, điều đó cũng khiến Lam Y Nhân thở phào nhẹ nhõm, ít nhất lần này rất thành công kiềm chế tính khí nóng nảy của Hạ Thiên, không để hắn đánh người trong đồn cảnh sát, ngược lại nàng có chút thiệt thòi, gọi hắn mấy tiếng chồng không nói, còn bị hắn ôm eo.
Hơn nữa, hắn ôm thì cũng thôi đi, vì sao tay cũng không thành thật chứ?
“Lam Y Nhân, tiện nhân nhà ngươi...” Lúc này, một tiếng gào lên truyền tới, nhưng giây tiếp theo, tiếng gào đã biến thành kêu thảm thiết: “A, người đâu, cứu mạng a, đánh chết người rồi... Á!”
Tiếng kêu thê thảm ngắn ngủi vang lên, người kia trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận