Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2710: Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại

“Ngươi không có bệnh, ta thi châm trên người ngươi làm gì?” Hạ Thiên hỏi ngược lại.
Tô Mộng Lệ chỉ vào lão ni cô đang nằm dưới đất, không hiểu: “Chẳng lẽ bà ta có bệnh?”
“Đương nhiên là bà ta có bệnh.” Hạ Thiên thành thật đáp: “Người có bệnh mà không được chữa trị tốt thì phải chết.”
“Hay, bệnh này thật sự hay.” Tô Mộng Lệ cười đến run rẩy: “Nhìn không ra ngươi vẫn rất hài hước.”
Hạ Thiên thản nhiên hỏi: “Chẳng lẽ ngươi cũng muốn bị bệnh này?”
“Không, tuyệt đối không.” Tô Mộng Lệ vội vàng lắc đầu.
“Vậy ngươi còn không mau biến đi.” Hạ Thiên bất mãn trừng nàng một cái: “Thuận tiện ngươi mang lão bà này đi luôn. Ở lại đây chỉ tổ ô nhiễm không khí.”
Tô Mộng Lệ thở dài, nói với Hạ Thiên: “Xem ra phân lượng của ta trong lòng ngươi không đáng nhắc đến. Ngay cả chút chuyện nhỏ đó ngươi cũng không muốn giúp ta.”
“Ta để ngươi nói nhảm nhiều như vậy đã rất nể mặt ngươi rồi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ngươi đừng tiếp tục lãng phí thời gian của ta nữa. Nếu không, ta đánh ngươi thật đấy.”
Tô Mộng Lệ khá hiểu Hạ Thiên, biết hắn nói chuyện xưa nay chính là vậy, nói là làm. Nếu nàng còn dây dưa nữa, hắn sẽ đánh nàng thật, thậm chí còn đánh mất hảo cảm về nàng trước đó.
“Được, vậy ta đi.” Tô Mộng Lệ mặc kệ nhiệm vụ hay không nhiệm vụ, tay nhấc lão ni cô nửa sống nửa chết, nói với Hạ Thiên: “Trước khi đi, ta vốn muốn nói một câu, ta thật sự rất thích ngươi, ngươi không suy nghĩ lại sao?”
“Chờ ngươi đầu thai lại rồi nói sau.” Hạ Thiên tùy ý đáp một câu.
Tô Mộng Lệ cũng không cho rằng đây là câu nói đùa, ngược lại còn tưởng là thật, chỉ vào Hạ Thiên: “Vậy ngươi chờ đấy. Ta sẽ đầu thai chuyển thế, sau đó đến tìm ngươi.”
“Nhàm chán.” Hạ Thiên khoát tay. Hắn chẳng tin mấy chuyện đầu thai chuyển thế: “Đừng làm mấy chuyện vô dụng đó nữa.”
“Vô dụng hay hữu dụng, phải thử qua mới biết được.” Tô Mộng Lệ cười nói: “Hạ Thiên, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Nói xong, Tô Mộng Lệ mang theo lão ni cô rời đi. Xung quanh trở nên yên tĩnh giống như chưa từng có nàng xuất hiện qua.
“Hạ cư sĩ, Hạ cư sĩ…”
Lúc này, có người gọi Hạ Thiên. Hai tiểu đạo sĩ đang chạy về phía hắn.
“Tại sao ngài còn ở đây, Chưởng giáo đang chờ ngài bên trong đại điện. ’ Một tiểu đạo sĩ mắt quầng thâm vội vàng nói: “Đại hội Ẩn Tiên đã bắt đầu, ngài mau theo chúng ta đến đó.”
Hạ Thiên cười nói: “Chẳng có việc gì cả, cần chi phải gấp gáp. Các ngươi dẫn đường đi.”
Hai tiểu đạo sĩ nhìn nhau, có cảm giác không thích hợp, nhưng không biết là không thích hợp chỗ nào, chỉ là thời gian không chờ người, vẫn nên dẫn người đến đại điện trước đã.
“Vậy chúng ta đi.” Tiểu đạo sĩ mắt quầng thâm do dự một hai giây, sau đó quay người đi trước.
Tiểu đạo sĩ mũi củ tỏi còn lại bị bỏ lại đằng sau Hạ Thiên, đành nhắm mắt theo sát.
Thái độ của Hạ Thiên vẫn hờ hững, hết nhìn Đông đến nhìn Tây, không nhanh không chậm đi tới.
Đi không biết qua bao lâu, tiểu đạo sĩ mắt quầng thâm dừng lại, chỉ vào một cánh cửa đằng trước: “Đại điện ở đó. Hạ cư sĩ, ngài mau tranh thủ vào đi. Bọn họ đang chờ ngài.”
Hạ Thiên cũng không nói thêm câu nào, càng không nhìn hai tiểu đạo sĩ, bước thẳng đến cánh cửa kia.
Hai tiểu đạo sĩ mở to mắt, nhìn chằm chằm Hạ Thiên, nhìn hắn từng bước bước về phía cánh cửa, sau đó bước qua cánh cửa.
“Phù, cuối cùng cũng bước qua rồi.” Tiểu đạo sĩ mắt quầng thăm lau mồ hôi trán, thở phào một hơi.
Tiểu đạo sĩ mũi củ tỏi cũng cảm thấy may mắn, nhưng lại không hiểu: “Ta thấy hắn cũng chẳng có gì lạ, có cần phải cẩn thận như vậy không?”
“Ngươi thì biết cái gì? Tiểu đạo sĩ mắt quầng thâm trừng đồng bọn mình một cái: “Cẩn thận có thể dùng thuyền vạn năm. Người càng nhìn bình thường lại càng phải cẩn thận. Ai biết được hắn bình thường hay đang giả bộ. Nếu chẳng may chúng ta mắc lừa, chúng ta sẽ không tiện bàn giao với Tông chủ.”
“Ta không rõ, nếu Tông chủ đã biết vị Tô cô nương kia sẽ không tận tâm, vì sao lại còn phái nàng ta đi làm chuyện này?” Tiểu đạo sĩ mũi củ tỏi hơi nghiêng đầu: “Cứ phái hai chúng ta làm việc không được sao? Bây giờ lại còn mất luôn cả Nam Hải Tiên Ni.”
Tiểu đạo sĩ mắt quầng thâm một lần nữa khinh thường nhìn đồng bọn: “Đầu óc ngươi đúng là chậm chạp. Lão ni cô không chết, Tô cô nương làm sao mà thượng vị? Tô cô nương không thượng vị, làm sao gạt được người Thiên Cung? Không gạt được người Thiên Cung, làm sao Tông chủ có thể phản công Thiên Cung, sau đó trở thành đệ nhất nhân thiên hạ Tu Tiên Giới…”
“Đúng là phức tạp.” Tiểu đạo sĩ mũi củ tỏi lắc đầu, mỉm cười nói: “Vẫn là chúng ta làm việc dễ dàng hơn. Chỉ cần vây khốn Hạ Thiên nửa tiếng là được.”
Tiểu đạo sĩ mắt quầng thâm không khỏi đắc ý: “Kết Giới Thú của chúng ta là nhất lưu, vây chết một hai tu tiên giả cũng không đáng kể.”
“Thật sao?” Một giọng nói thứ ba đột nhiên vang lên.
Hai tiểu đạo sĩ lông tơ dựng đứng, huyết dịch toàn thân giống như ngừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận