Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3255: Trên thế giới thật sự có mỹ nhân ngư sao?

“Được rồi.” Hạ Thiên gật đầu, tiếp tục thư giãn thể xác tinh thần cho Tô Bối Bối.
Isabella ngồi xuống bên cạnh, hưởng thụ ánh sáng khó có được, bên tai còn có tiếng sóng biển, cảm giác khá thoải mái.
“Mọi người có nghe thấy có âm thanh gì kỳ quái hay không?” Một lát sau, Tô Bối Bối bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Hạ Thiên và Isabella.
“m thanh kỳ quái?” Isabella nghiêng tai lắng nghe. Một lát sau, ngoại trừ tiếng sóng thì dường như không còn âm thanh nào khác.
Hạ Thiên nói: “Có người đang cầu cứu, không cần để ý đến.”
“Có người đang cầu cứu, tại sao lại không để ý đến chứ?” Tô Bối Bối đứng lên, đưa mắt nhìn biển rộng mênh mông nhưng không thấy bóng người. Nàng nói với Hạ Thiên: “Người cầu cứu ở đâu vậy?”
Hạ Thiên cười nói: “Ta không nói cầu cứu chính là người.”
“Không phải người?” Vẻ mặt Tô Bối Bối hiện lên sự nghi hoặc: “Thế nó là cái gì? Ngươi đừng nói là yêu ma quỷ quái gì đó nhé.”
“Đương nhiên không phải yêu ma quỷ quái.” Hạ Thiên đưa tay chỉ về một phía xa: “Ở bên kia, đoán chừng khoảng vài trăm dặm.”
Tô Bối Bối sửng sốt, nói với Isabella: “Có thuyền không? Chúng ta qua đó xem một chút đi.”
“Đương nhiên là có, chúng ta đi thôi.” Isabella gật đầu, lập tức gọi đến tổ viên, lái một chiếc cano chạy về phía Hạ Thiên đã chỉ.
Hạ Thiên cũng leo lên trên thuyền, tùy ý nói: “Bối nha đầu, thật ra trên biển có rất nhiều sinh vật sẽ cố ý bắt chước âm thanh cầu cứu của người, mục đích chính là dụ người làm thức ăn.”
“Cái này ta cũng nghe nói.” Tô Bối Bối gật đầu: “Nhưng cho dù chỉ có một phần trăm cơ hội, chúng ta cũng nên đến xem. Nếu chẳng may thật sự có người gặp nạn cần cầu cứu thì sao?”
Isabella ngược lại cảm thấy lời Hạ Thiên nói không phải là không có lý: “Vị trí mấy hòn đảo này rất đặc biệt, thuyền bình thường không thể lái đến gần, cho dù gặp nạn cũng sẽ không xuất hiện xung quanh. Huống chi, mấy ngày nay thuyền của chúng ta thường xuyên ra vào, cũng không có lý nào không phát hiện.”
Tô Bối Bối sinh lòng nghi hoặc: “Quả thật có chút kỳ quái, vì sao ta lại nghe được âm thanh cầu cứu đó chứ?”
Hạ Thiên cười nói: “Điều này nói rõ vật phát ra tín hiệu cầu cứu cần một người đặc biệt đi cứu nó. Bối nha đầu, nàng chính là mục tiêu tối ưu của nó tối nay.”
Tô Bối Bối cau mày: “Ngươi muốn nói ta đã bị người để mắt đến?”
“Không sai lệch bao nhiêu đâu.” Hạ Thiên đáp.
Isabella vỗ vỗ Tô Bối Bối, mỉm cười trấn an: “Ngươi đừng lo lắng, cho dù để mắt đến cũng chẳng có gì đáng lo lắng. Có chúng ta ở đây, ai có thể làm gì ngươi?”
“Ta không có gì phải lo lắng.” Tô Bối Bối lắc đầu nói: “Chỉ là ta cảm thấy hiếu kỳ, không biết vật kia rốt cuộc là gì mà thôi.”
“Nó đang ở bên này.” Isabella cũng cảm nhận được một luồng khí tức quỷ dị, lập tức ra lệnh cho thành viên Ám Ảnh Đoàn: “Các ngươi cẩn thận một chút, vừa có dị trạng, lập tức cảnh báo.”
Hạ Thiên nhếch miệng, chỉ về phía trước: “Không cần cảnh báo, ngay tại chỗ kia kìa.”
Isabella và Tô Bối Bối thuận theo hướng Hạ Thiên chỉ mà nhìn lại, phát hiện trên mặt biển lăn tăn dường như có bóng người mơ hồ.
“Cứu, mau cứu ta.” Bóng người chập trùng lên xuống trên mặt biển nhưng cũng không hoàn toàn chìm xuống.
Tô Bối Bối nhìn chằm chằm bóng người kia, không khỏi cau mày: “Cái đó là…”
Chờ cano đến gần một chút nữa, mọi người rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ bộ dạng đại khái.
Đó là một nữ nhân trẻ tuổi, ở trần, nửa người dưới chìm trong nước, nhưng lờ mờ có thể nhìn thấy được cái đuôi cá to lớn.
“Mẹ kiếp, là mỹ nhân ngư à?”
“Quá đẹp rồi!”
“Trên thế giới này thật sự có mỹ nhân ngư sao?”
“…”
Thành viên Ám Ảnh Đoàn trên thuyền không khỏi phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Tô Bối Bối cũng kinh ngạc không thôi, quay sang nhìn Hạ Thiên: “Ta không phải hoa mắt chứ?”
“Ngươi không có hoa mắt.” Hạ Thiên mỉm cười trả lời.
“Thẳng tiến.” Isabella lấy lại tinh thần, lập tức ra lệnh cho thành viên trong đoàn.
Rất nhanh, thuyền đã đến gần mỹ nhân ngư, lúc này mọi người mới nhìn thấy đuôi cá của nàng bị một cái móc sắt cực lớn đâm thủng, máu không ngừng chảy ra.
“Mau cứu nàng ấy đi.” Isabella và hai thành viên dùng túi lưới cứu mỹ nhân ngư ra.
Sau khi mỹ nhân ngư được cứu lên thuyền, nàng ta ngã lăn xuống boong thuyền. Lúc này mọi người mới nhìn rõ toàn cảnh, đúng là mỹ nhân ngư thật rồi.
Nếu chỉ nhìn phần trên cơ thể, đây là một người đẹp tóc vàng gần như hoàn hảo, nhưng phần thân dưới là một cái đuôi cá khổng lồ với vảy vàng trải rộng, đẹp đến mức người nhìn phải than thở.
Isabella thấy thành viên trong đoàn nhìn đến ngây người, đành phải bước lên hỗ trợ tháo móc sắt kia xuống.
“Chồng, nàng ấy hình như bị mất máu quá nhiều.” Isabella quay sang nói với Hạ Thiên: “Nếu không, chàng châm cho nàng ấy một châm, đừng để nàng ấy chết.”
Hạ Thiên khoát tay: “Không cần đâu, năng lực tự lành của nàng ta rất cao, chờ một lúc là ổn thôi.”
Quả nhiên.
Trên đường quay về, vết thương trên đuôi cá mỹ nhân ngư dùng tốc độ bằng mắt thường nhanh chóng khép lại. Khi đến đảo Cuồng Hoan, cái đuôi đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Lúc này, mỹ nhân ngư chậm rãi tỉnh lại, ánh mắt mờ mịt nhìn đám người Hạ Thiên.
Cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người Tô Bối Bối, ngạc nhiên kêu lên: “Rốt cuộc ngươi cũng đến cứu ta.”
Tô Bối Bối giống như phát mộng: “Chúng ta quen biết sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận