Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2959: Ta không thích bị người khác uy hiếp

Y Tiểu Âm không nghĩ đến Mai Ngạo Tuyết thật sự chỉ bàn luận chuyện bệnh tình với nàng, không hề có ý để nàng chữa bệnh. Nàng không thể nào hiểu được suy nghĩ này, nhưng từ trước đến nay nàng luôn tôn trọng ý kiến bệnh nhân của mình.
“Quả nhiên, ngươi không hổ danh là nữ thần y.” Mai Ngạo Tuyết vô cùng hài lòng với sự phối hợp của Y Tiểu m: “Có lời nói này của ngươi, trong lòng ta đã có tính toán. Chỉ cần ta không rời khỏi Lạc thành, ta sẽ sinh hoạt giống như người bình thường. Đã như vậy, trước khi chưa nắm chắc tuyệt đối, ta phải giữ lại bệnh này cho Hạ Thiên trị.”
Y Tiểu Âm lười thảo luận về vấn đề đó, chỉ nói: “Tùy ngươi.”
“Tuy nhiên, ngươi cũng đã xem như giúp ta một đại ân.” Mai Ngạo Tuyết thành thật nói.
Y Tiểu Âm thật sự không muốn có quá nhiều liên lụy với nữ nhân này. Nàng khẽ lắc đầu: “Ta chỉ nói những lời bác sĩ nên nói, cũng không giúp được ngươi cái gì, ngươi không cần khách sáo như thế.”
“Ta không thích bị từ chối, cho nên, cho dù Y tiểu thư ngươi bất mãn, tốt nhất đừng nên nói ra. Nếu không, ta sẽ tức giận. Nói như vậy, bạn của ngươi có khả năng sẽ có nguy hiểm.” Mặt Mai Ngạo Tuyết trầm xuống, lộ ra biểu hiện âm tàn, rồi lại mỉm cười: “Chỉ cần ngươi đồng ý làm bạn với ta, vậy thì khác. Phần nhân tình của ngươi, ta cũng sẽ nhớ kỹ.”
“Uy hiếp của ngươi vô dụng đối với ta, ta cũng không thích bị người ta uy hiếp, hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ.” Y Tiểu Âm thở dài, bỗng nhiên giơ tay lên. Mặc dù nàng không thích tranh đấu với người khác, nhưng cũng không có nghĩa là nàng nhát gan sợ phiền phức.
Mai Ngạo Tuyết nhìn thấy Y Tiểu Âm đưa tay, không khỏi trêu chọc: “Ngươi làm gì vậy? Muốn hút thuốc sao?” Câu nói đùa vừa mới dứt, Mai Ngạo Tuyết bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, bên trong ánh mắt màu xanh lam tràn ngập sự sợ hãi. Nàng phát hiện bản thân không thể động đậy được nữa.
“Ta từ trước đến nay luôn thiện chí giúp người, nhưng không có nghĩa là ta không biết tức giận.” Giữa ngón tay Y Tiểu Âm không biết từ lúc nào xuất hiện một cây ngân châm. Nàng chậm rãi nói: “Ta mặc kệ ngươi muốn làm gì, nhưng tốt nhất đừng lôi bạn của ta ra. Ta không thích, rất không thích.”
“Ngươi thi châm trên người ta từ khi nào?” Mai Ngạo Tuyết chỉ thoáng ngạc nhiên, sau đó rất nhanh bình tĩnh trở lại: “Chẳng lẽ khi ta rót rượu? Có thể khiến cho ta không phát hiện ra, châm pháp của ngươi đích thật rất lợi hại.”
“Không.” Y Tiểu Âm khẽ lắc đầu: “Khi ngồi trên xe, ngươi đã trúng của ta một châm.”
Trong lòng Mai Ngạo Tuyết không khỏi run lên, rốt cuộc cảm nhận được sự đáng sợ của Y Tiểu m. Nàng ta lạnh lùng nói: “Ngươi nói khi còn ở phi trường, ta mời ngươi lên xe, ngươi đã châm cho ta một châm?”
“Đúng.” Y Tiểu Âm khẽ gật đầu. Phương pháp này nàng học từ Hạ Thiên. Khi đối mặt với người địch ta không rõ, trước châm một châm rồi nói sau.
Nếu đối phương là bạn, châm này sẽ tự động biến mất, đối phương cũng không phát hiện. Nếu đối phương là địch, cứ trực tiếp dẫn phát một châm, sớm chế phục đối phương.
Mai Ngạo Tuyết trừng mắt nhìn Y Tiểu Âm hơn nửa ngày, hàn quang lóe lên trong mắt, nhưng cuối cùng lại mỉm cười: “Thua rồi, là ta quá chủ quan, quá xem thường ngươi.”
“Ở đây không có gì là thắng thua cả.” Y Tiểu Âm lạnh nhạt nói: ‘Ta không có địch ý gì với ngươi, chỉ là ngươi quá nguy hiểm, cảm xúc cũng dễ mất khống chế. Ta không thể không đề phòng một chút.”
“Ngươi không cần nói điều gì.” Mai Ngạo Tuyết không muốn tiếp tục đề tài này: “Thua chính là thua, Mai Ngạo Tuyết ta không phải người thua không trả tiền. Về sau, ta tuyệt đối khách sáo với bạn của ngươi, không có nửa câu bất kính, nhưng chỉ trong thời hạn ba năm.”
Y Tiểu Âm cảm thấy đau đầu đối với loại người cố chấp này. Nàng chỉ thở dài, thu ngân châm giữa ngón tay lại.
“Ta còn thiếu ngươi một nhân tình.” Vai Mai Ngạo Tuyết run lên. Sau khi phát hiện cơ thể đã khôi phục bình thường, nàng hơi dựa vào phía sau: “Ta không thích thiếu nợ người ta, ngươi có thể đưa ra một yêu cầu, không tính liên quan đến bạn của ngươi.”
Y Tiểu Âm thản nhiên nói: “Ngươi không nhất thiết phải như vậy.”
“Không, phải nhất thiết.” Mai Ngạo Tuyết nhìn chằm chằm Y Tiểu m: “Nếu ngươi bắt ta nợ nhân tình này, ta sẽ ngủ không được, sẽ cảm thấy rất khó chịu.”
“Được rồi.” Y Tiểu Âm giả bộ suy nghĩ: “Vừa lúc ta muốn tìm một người. Người này ở trong tù, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta tìm một chút.”
Mai Ngạo Tuyết mỉm cười: “Vậy thì đơn giản rồi, nhà giam là lĩnh vực của ta mà. Nói đi, ngươi muốn tìm ai?”
“Ông ta tên Lục Thanh Tranh, giới tính nam, tuổi tác không rõ nhưng nhìn qua thì rất già.” Y Tiểu Âm thuật lại đặc điểm sư phụ Tiêu Vô Địch.
Mai Ngạo Tuyết nghe Y Tiểu Âm miêu tả xong, nàng liền gọi một cuộc điện thoại ra ngoài, lặp lại yêu cầu của Y Tiểu Âm một lần, sau đó cúp điện thoại: “Trong vòng một ngày sẽ có đáp án.”
Y Tiểu Âm thành khẩn đáp lại: “Cảm ơn ngươi rất nhiều.”
“Ngươi không cần cảm ơn, ta chỉ trả lại nhân tình mà thôi.” Mai Ngạo Tuyết lãnh đạm nói: “Ta chán ghét việc thiếu nợ người khác, mặc kệ là thiếu cái gì, chỉ cần trả trong lòng ta mới cảm thấy dễ chịu.”
Nói đã đến mức này rồi, Y Tiểu Âm cũng không muốn dây dưa tiếp: “Ta muốn đi xem bệnh của Tiểu Annie.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận