Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1948. Ta sẽ mách chị họ

Biểu cảm trên mặt Cổ Tình và Cốc vũ có chút quái dị, bọn hắn đương nhiên nhìn thấy Hạ Thiên đánh Thạch Thuần, hơn nữa còn là đánh ở chỗ không nên đụng chạm, nhưng bọn hắn không ngốc, cả hai nhận ra Thạch Thuần cũng không tức giận, thoạt nhìn càng giống như một cặp đôi đang đùa giỡn.
Vấn đề là Thạch Thuần Nhất vẫn luôn miệng gọi Hạ Thiên là anh rể, chắc không phải là một cặp đôi.
"Ai da, tóm lại là, ngay cả tên của các ngươi cũng rất xứng đôi nha." Thạch Thuần cười hì hì, "Các ngươi không kết hôn thật sự rất đáng tiếc!"
Cổ Tình và Cốc Vũ có chút cạn lời, hai người bọn hắn thậm chí còn chưa phải là bạn bè đâu, bây giờ, Thạch Thuần đã nói đến kết hôn rồi.
"Thuần Thuần, ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Bọn hắn cũng không phải chưa ngủ với nhau." Hạ Thiên lười biếng nói.
"Thật sao?" Thạch Thuần có chút ngạc nhiên.
"Không chỉ ngủ với nhau, còn mang thai nữa." Hạ Thiên nhìn Cốc Vũ, "Nè, tên kia! Ngươi đừng nướng thịt cho Thuần Thuần nữa, cho vợ ngươi ăn nhiều một chút, bây giờ nàng cần bồi bổ cơ thể, còn nữa, thời gian qua, các ngươi đừng vận động quá dữ dội, hạn chế loại chuyện đó một chút, đừng lại giống đêm qua một hơi làm bốn năm lần."
Nghe vậy, Cổ Tình và Cốc Vũ không khỏi trợn mắt há hốc mồm nhìn Hạ Thiên.
"Ngươi, cuối cùng các ngươi là ai?" Cổ Tình không nhịn được hỏi, "Có phải các ngươi đã quay được video gì không….. Các ngươi muốn thế nào......"
Cổ Tình nhìn qua có chút hoảng sợ, mà nàng hiển nhiên là hiểu lầm, nàng cho rằng Hạ Thiên và Thạch Thuần là thám tử tư hoặc paparazzi gì đó rình mò quay được video không thể miêu tả của nàng và Cốc Vũ, nếu không thì sao lại hai người kia lại biết được buổi tối bọn hắn làm loại chuyện riêng tư như vậy?
"Ừ, Cổ Tình tỷ tỷ, ngươi đừng lo lắng, anh rể là thần y, chúng ta không có video nào về các ngươi nha!" Thạch Thuần rất thông minh, thoáng cái đã hiểu rõ Cổ Tình lo lắng cái gì, "Nếu không thì tại sao anh rể lại biết được ngươi mang thai chứ? Ta xem chính Cổ Tình tỷ cũng không biết bản thân đang mang thai đúng không?"
"Chuyện này, các ngươi thật sự không có quay video sao? Ta......" Cổ Tình vẫn còn có chút mơ hồ, nàng nhìn Cốc Vũ, lại nhìn về phía Thạch Thuần và Hạ Thiên, "Nhưng ta, ta cũng không biết bản thân có mang thai hay không, phải đi tìm bệnh viện kiểm tra hoặc mua dụng cụ thử mới biết......"
"Anh rể, hình như ở đây không có bệnh viện, ngươi có biện pháp gì lập tức chứng minh Cổ Tình tỷ mang thai không?" Thạch Thuần lại nhìn về phía Hạ Thiên, bây giờ nàng rất nhàm chán, cho nên rất để ý việc ấy.
"Chuyện đó rất đơn giản, ngươi cho nàng ăn cái kia đi." Hạ Thiên tiện tay chỉ vào một xâu cá cắt lát được nướng thơm phức.
"Ờ." Thạch Thuần rất phối hợp, cầm lấy xâu cá lát nướng đưa cho Cổ Tình.
Cổ Tình đang muốn nói chuyện thì đột nhiên đứng dậy vọt tới bờ biển, tiếp đó là một hồi ói mửa.
"Cổ Tình, ngươi không sao chứ?" Cốc Vũ vội vàng chạy tới.
"Thấy chưa, ta nói là nàng mang thai mà." Hạ Thiên lười biếng nói, đương nhiên, lời đó là cho Thạch Thuần nghe.
"Nè anh rể, ngươi xem, có phải nàng phun quá nhiều không? Đã qua mấy phút rồi đó." Một lúc sau, Thạch Thuần có chút nghi ngờ hỏi.
Cổ Tình nhìn có vẻ không đúng lắm, luôn nôn mửa, hơn nữa nhìn thêm lại càng ngày càng nghiêm trọng, chính là không thể ngừng được.
“À, nàng ấy không chỉ mang thai, còn ăn đến hỏng bụng.” Hạ Thiên liếc Cổ Tình, sau đó rút ra kết luận: “Nàng ấy không chỉ sẽ nôn không ngừng, mấy phút nữa nàng sẽ đau bụng, sau đó tiêu chảy không dừng được.”
“A?” Thạch Thuần ngẩn ngơ: “Cổ Tình tỷ sẽ không gặp chuyện như vậy chứ?”
“Đương nhiên sẽ có chuyện.” Hạ Thiên dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc nhìn Thạch Thuần: “Thuần Thuần sao ngươi lại đần như vậy chứ? Tiếp tục như vậy thì nàng ấy sẽ chết.”
“Nghiêm trọng như vậy sao?” Thạch Thuần lại ngẩn ngơ, sau đó có chút lo lắng: “Vậy thì anh rể ngươi nhanh chóng trị bệnh cho nàng ấy đi!”
“Thuần Thuần vì sao ngươi lại quan tâm nàng ấy như thế?” Hạ Thiên thấy kỳ quái: “Nàng ấy cũng không phải là chị ruột của ngươi, ngươi biết nàng mới nửa tiếng thôi.”
“Tóm lại anh rể ngươi nhanh chóng trị bệnh cho nàng ấy đi, nếu không thì ta không vui, ta không vui thì chẳng lẽ ngươi sẽ vui sao?” Thạch Thuần nhanh chóng nói.
Hạ Thiên nghĩ nghĩ, sau đó nói rất chân thành: “Thuần Thuần nếu như ngươi không vui, ta chắc sẽ rất vui vẻ.”
“A, anh rể tại sao ngươi như vậy, ta phải nói cho chị họ rằng ngươi khi dễ ta!” Thạch Thuần có chút sụp đổ, người anh rể này thật sự đúng là tìm niềm vui của hắn ở trên nỗi thống khổ của nàng sao?
“Không có quan hệ, ngược lại Vân Thanh tỷ không ở đây.” Hạ Thiên không có để ý chút nào.
Thạch Thuần lập tức không có biện pháp, sau đó lại dùng tới một loại thủ đoạn khác của nàng.
“Anh rể, ngươi coi như giúp ta một chút đi, ngươi nhìn ta ngoan như vậy.” Thạch Thuần bắt đầu nũng nịu.
Nhưng, hiệu quả vẫn rất có hạn, ngược lại bây giờ hắn còn không nhúc nhích, mà bên kia, hình như tình huống của Cổ Tình càng ngày càng nghiêm trọng, không chỉ là nôn, nôn ra thứ có mùi khó ngửi.
“A? Giống như không đơn giản như ăn đồ hỏng.” Hạ Thiên lẩm bẩm, sau đó cuối cùng vỗ người một cái đi tới bên cạnh Cổ Tình, lấy ra ngân châm, nhanh chóng châm ở trên người nàng mấy lần.
Sau đó, Cổ Tình đang nôn mửa đột nhiên liền dừng lại, sắc mặt trong mấy giây đã khôi phục lại bình thường.
“Việc đó, cảm ơn, cảm ơn bác sĩ Hạ...” Cổ Tình cảm ơn Hạ Thiên, động tác châm của hắn không tính là đặc biệt nhanh, ít nhất người bình thường còn thấy rõ, cho nên bất luận là Cổ Tình hay Cốc Vũ, đều có thể nhìn thấy hắn vừa mới châm cho Cổ Tình.
Mà điều ấy nhanh chóng có hiệu quả, làm cho hai người bắt đầu ý thức được, Hạ Thiên đúng là bác sĩ.
“Là thần y.” Hạ Thiên uốn nắn cách xưng hô.
“Cảm ơn Hạ thần y.” Cốc Vũ phản ứng rất nhanh, lập tức nói theo, sau đó lại có chút vội vàng hỏi: “Xin hỏi Hạ thần y, Cổ Tình đây là có chuyện gì? Nôn nghén bình thường, chắc không đến mức như vậy? Tại sao vẫn luôn nôn mà ngừng không được?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận