Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2427: Đọc vè cũng được đấy

“Ngươi cứ chửi đi, nhưng ngươi có thể làm gì ta!”
Hoàng đảo chủ giận không kìm được mắng lại: “n sư của ta nói Nguyệt Thanh Nhã đã đánh cắp châm phổ của Nghịch Thiên Bát Châm trên người hắn, thế nên mới khiến hắn không thể luyện thành Nghịch Thiên Bát Châm, cuối cùng đành phải ôm hận mà chết.”
Hạ Thiên vốn không còn kiên nhẫn gì, huống hồ vị Hoàng đảo chủ này còn kéo theo Thần Tiên tỷ tỷ, khỏi cần suy nghĩa nữa, người này chắc chắn muốn chết.
Có điều hắn cũng cảm thấy hứng thú với lão ân sư trong miệng Hoàng đảo chủ kia.
Bởi vì sau khi Thần Tiên tỷ tỷ từ Tiên Vân đại lục xuyên tới địa cầu, gần như chưa từng xuống núi, ngoại trừ hắn và người thân cận ra thì không có bao người biết tên thật của nàng.
“Sư phụ ngươi là ai, sao ngươi lại biết tên của Thần Tiên tỷ tỷ?” Hạ Thiên nghiêm nghị hỏi.
Hoàng đảo chủ hừ lạnh một tiếng, bật thốt lên nói: “Sư phụ ta là người bên ngoài, gọi là Ma Vân chân nhân, hắn là chưởng môn của Ma Thiên Đạo, có phải nghe rất quen hay không, có phải Nguyệt Thanh Nhã thường xuyên nhắc đến cái tên này hay không, trước kia nàng bị người ta đuổi giết, chính là ân sư ta đã cứu nàng.”
“Kết quả nàng lại lấy oán trả ơn, đánh cắp châm phổ Nghịch Thiên Bát Châm của phái ta rồi bỏ trốn.”
“Ma Vân chân nhân gì đó ta chưa từng nghe qua.”
Hạ Thiên lắc đầu, xác định chắc chắn rằng người này đang nói hươu nói vượn, trước kia Nguyệt Thanh Nhã từ Tiên Vân đại lục xuyên đến địa cầu hoàn toàn bởi vì chiến đấu quá kịch liệt với Dạ Ngọc Mị, dẫn đến kích phát vòng xoáy thời không.
Hơn nữa tu vi khi ấy của Nguyệt Thanh Nhã ở địa cầu chỉ có Dạ Ngọc Mị mới sánh bằng, có thể nói là vô địch thiên hạ, căn bản không tồn tại tình huống bị người đuổi giết.
Hoàng đảo chủ cười nhạo nói: “Quả nhiên chết cũng không chịu thừa nhận, Nghịch Thiên Bát Châm vốn là bảo vật trấn phái của Ma Thiên Đạo chúng ta, hôm nay ngươi nhất định phải giao lại châm phổ cho ta.”
“Có đôi khi ta thật sự bội phục đám lừa đảo các ngươi, đáng sợ quá, vậy mà có thể lừa gạt chính mình nhiều năm như vậy, còn lầm tưởng thành sự thật chứ.”
Hạ Thiên lạnh lùng nhìn Hoàng đảo chủ, “Vốn dĩ ngươi muốn làm gì cũng không liên quan đến ta, ta chỉ đi theo Cửu nha đầu tới để tham gia náo nhiệt.”
“Nhưng tên đần nhà ngươi lại đánh chủ ý lên ta, hơn nữa còn nói xấu Thần Tiên tỷ tỷ, vậy thì không thể bỏ qua cho ngươi nữa.”
Hoàng đảo chủ hừ lạnh một tiếng, chỉ vào Hạ Thiên nói: “Ba hoa, ta có thể thề với ông trời những điều ta nói đều là thật.”
“Ngươi có dám dẫn ta đi tìm Nguyệt Thanh Nhã để đối chất nhau không?”
“Tin tức của các ngươi còn thật sự nhanh chạy đấy, biết đảo Thần Tiên đã biến mất, biết Thần Tiên tỷ tỷ cũng biết mất rồi, cho nên mới dám nói đối chất gì đó.”
Hạ Thiên đã không còn sự kiên nhẫn với người này nữa, tiện tay lấy ra một cây châm bạc, “Ngươi khỏi cần thề với ông trời làm gì, chỉ cần ta cho ngươi một châm, đảm bảo ngươi sẽ nói thật.”
Hoàng đảo chủ thấy Hạ Thiên lấy ra châm bạc, đáy mắt không khỏi lộ ra một tia kinh hoàng, rất nhanh trấn định lại: “Hừ, đã đến nước này rồi mà ngươi còn muốn giở trò?”
“Ai cũng biết châm pháp của ngươi rất lợi hại, có thể thao túng nhân tâm, rõ ràng ngươi muốn dùng châm pháp khống chế ta, có khi ngươi tính đổi trắng thay đen!”
“Quả nhiên ngươi sợ nó.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, “Bỏ đi, ta không rảnh ở đây lãng phí thời gian với ngươi, muốn đánh thì nhanh lên, ta còn muốn đi chơi chỗ khác với vợ Y Y.”
Thiếu nữ váy trắng sửng sốt một giây, nhớ tới vợ Y Y ở trong miệng Hạ Thiên là chỉ nàng, tức giận nói: “Ta không phải vợ ngươi, ngươi đừng có nói lung tung được không hả.”
“Hôm nay ta sẽ dùng châm pháp để phân cao thấp với ngươi.”
Hoàng đảo chủ lật tay, Cửu Chỉ Kim Châm liền xuất hiện trong kẽ tay, “Ta nhất định phải đoạt lại Nghịch Thiên Bát Châm từ trên người ngươi, chấn hương lại uy danh Nghịch Thiên Thần Y của phái ta, cũng phải để cho mọi người biết được bộ mặt ghê tởm của thầy trò các ngươi.”
“Đồ ngu.” Hạ Thiên bĩu môi, thực sự chẳng thèm quan tâm.
Cơ mà vị Hoàng đảo chủ này đúng là có bản lãnh, trong lúc nói chuyện hắn đã ném Cửu Chỉ Kim Châm ra ngoài, không trung lập tức gào thét dữ dội, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cho Hạ Thiên một kích trí mạng.
“Có thể trực tiếp đâm chút hay không?” Hạ Thiên chờ trong chốc lát, cảm thấy không thú vị cho lắm, hắn nói với Hoàng đảo chủ: “Nếu không có kiểu khác thì ta sẽ đưa ngươi lên đường.”
“A!”
Hoàng đảo chủ gầm lên, phun ra một ngụm trọc khí, mười ngón tay trước hết mở ra sau đó lại cụp lại, tay trái nắm chặt tay phải, ngón giữa và ngón trỏ của tay phải đồng thời hợp lại, trong miệng lẩm bẩm: “Ma Thiên Cửu Châm, mở ra cho ta.”
Bỗng dưng ngón giữa và ngón trỏ của hắn chỉ về phía Hạ Thiên: “Nhất niệm thuật thành, phong lôi ngầm sinh!”
Chỉ thấy trong phạm vi trăm dặm, đột nhiên sinh ra vô số âm phong, giữa không trung không biết từ nơi nào bay tới một đám mây đen, che kín mặt trăng.
“Ha ha, đọc vè cũng được đấy.” Hạ Thiên bày ra dáng vẻ nhàn nhã nghe ngươi ca diễn, thậm chí còn cười hì hì bình luận một câu.
Hoàng đảo chủ sắc mặt âm u: “Ngươi cười đi, xem tý nữa ngươi khóc như nào!”
Âm phong khắp nơi vậy mà đều vờn quanh dưới lòng bàn chân Hạ Thiên, sau đó theo ống quần hắn hắn lượn lên, chỉ một lúc đã chế trụ cả người Hạ Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận