Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2828: Chúng ta chỉ bán thức ăn vặt

“Mười vạn bao?” Kim đại thiếu có chút không hài lòng: “Ngươi hãy gia tăng công suất lên, bảo công ty ngươi nhập thêm mấy dây chuyền sản xuất nữa, tăng giờ làm việc trong đêm, trong vòng ba ngày sản xuất cho ta một trăm vạn bao.”
“Điều này sợ là hơi khó.” Quản Thiên Tiếu ngượng ngùng nói: “Ta chỉ là quản lý sản phẩm, không phải ông chủ, chỉ sợ không có quyền lên tiếng. Hơn nữa…”
Sau đó, Quản Thiên Tiếu cũng không nói nữa, bởi vì đến tận bây giờ Kim đại thiếu vẫn chưa giao cho hắn ta một đồng tiền hàng nào. Hắn ta thật sự không dám gánh phong hiểm lớn đến như vậy. Bằng không, làm gì có công ty nào ngại tiền phỏng tay chứ. Đừng nói một trăm vạn bao, có nhiều hơn nữa cũng sẽ cố tăng giờ làm việc.
“Vậy ngươi làm ông chủ công ty đi.” Kim đại thiếu vung tay lên, hào khí vượt mây: “Chuyện có gì to tát chứ? Cần tiền phải không? Bổn thiếu lập tức chuyển cho ngươi.”
Quản Thiên Tiếu mỉm cười xấu hổ: “Kim thiếu, ý của ta không phải như vậy.”
Mã lão bản ở bên cạnh phụ họa: “Tiểu Quản, ngươi đừng nghi ngờ, thứ này tuyệt đối bán chạy. Web drama của chúng ta đã lên sóng, mức độ phổ biến vẫn cao, những hạt giống diệu huyết này chính là đạo cụ quan trọng nhất vào giai đoạn trung và hậu kỳ. Chờ những tập phim đó lên sóng, chúng ta kiếm được nhiều tiền, ngươi cũng có canh mà ăn, không phải sao?”
Quản Thiên Tiếu nghĩ lại thấy cũng đúng, nhưng vẫn do dự: “Tại sao lại phải đưa cho mấy đứa bé ăn thử trước?”
“Ồ, là cái này à.” Mã lão bản mỉm cười, thuận miệng giải thích: “Đương nhiên thức ăn vặt sẽ phù hợp với khẩu vị của mấy đứa con nít. Ta bảo ngươi đi phát cho chúng nó chính là muốn điều tra trước. Chúng ta không thể đánh mà không chuẩn bị gì cả.”
“Ở đâu ra mà nhiều lời nói nhảm như thế?” Kim đại thiếu trừng mắt nhìn Quản Thiên Tiếu: “Còn nữa, bây giờ là lúc đang thư giãn, cũng đừng nhắc đến công việc, nghe mệt hết cả người.”
Quản Thiên Tiếu không khỏi cảm thấy oan ức. Không phải do ngươi nhắc đến trước sao?
Đúng vào lúc này, điện thoại di động của Quản Thiên Tiếu reo lên. Hắn ta lấy điện thoại ra xem, không khỏi ồ một tiếng.
“Thế nào? Vợ kiểm tra à, có cần chúng ta hỗ trợ ứng phó không?” Mã lão bản mỉm cười trêu chọc.
Quản Thiên Tiếu hơi nghi hoặc: “Là Chu lão sư. Bây giờ đã là nửa đêm, nàng ấy không bao giờ điện thoại cho ta vào lúc này.”
Mã lão bản và Kim đại thiếu vô thức nhìn nhau một cái, sau đó hờ hững nói: “Không có việc gì đâu, đoán chừng là nhớ ngươi thôi, ngươi nghe máy đi. Nếu sợ âm thanh ảnh hưởng, ngươi có thể ra ngoài nhà vệ sinh mà nghe. Nơi đó hiệu quả cách âm không tệ.”
Quản Thiên Tiếu lúng túng gật đầu, sau đó đến phòng vệ sinh.
“Alo, Chu Chu à, tại sao lại gọi cho ta vào lúc này? Xảy ra chuyện gì sao?” Quản Thiên Tiếu vỗ mặt, ý cười biến mất, sau đó mới bắt đầu nghe điện thoại.
Chu lão sư đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi đang ở đâu vậy?”
“A, ta đang ở đâu?” Quản Thiên Tiếu có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, nhưng rất nhanh hắn ta đã trấn định lại: “Đương nhiên là ở nhà rồi. Ngươi hỏi làm gì, chẳng lẽ ngươi muốn sang sao?”
“Đúng, bây giờ ta muốn gặp ngươi.” Chu lão sư lạnh giọng nói: “Nếu ngươi đang ở nhà, nửa tiếng sau ta sẽ có mặt ở nhà ngươi.”
“Bảo bối, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Quản Thiên Tiếu cảm giác không ổn, thái độ càng thêm thân thiết: “Ngươi mau nói cho ta biết đi, đừng để ta phải lo lắng theo, được không? Như vầy đi, để ta đến tìm ngươi?”
Thái độ của Chu lão sư cương ngạnh lạ thường: “Không sao, dù sao nửa tiếng nữa, ta nhất định phải gặp được ngươi.”
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Quản Thiên Tiếu có thể xác định đã có chuyện xảy ra. Nếu không, thái độ của Chu lão sư sẽ không như vậy.
Lúc này, bên trong điện thoại di động đột nhiên vang lên một giọng nữ xa lạ: “Ngươi đang ở Thủy Tạ Thiên Cư?”
“Ngươi, tại sao ngươi biết?” Quản Thiên Tiếu giật mình, lập tức phủ nhận: “Dĩ nhiên không phải rồi. Ta đang ở nhà, ngươi là ai? Tại sao Chu Chu lại đi với ngươi?”
Giọng nữ nhân xa lạ kia vô cùng lạnh lẽo: “Ngươi tốt nhất đừng có suy nghĩ chạy trốn. Chúng ta sẽ đến đó ngay, đến lúc đó ngươi sẽ biết ta là ai.”
“Ngươi.” Quản Thiên Tiếu đang định nói cái gì đó, điện thoại đã bị cúp.
Quản Thiên Tiếu cảm thấy khó hiểu, gọi lại lần nữa nhưng đối phương đã tắt máy.
“Làm sao vậy? Bị tiểu tình nhân phát hiện à?” Mã lão bản thấy sắc mặt như bị táo bón của Quản Thiên Tiếu, không khỏi trêu một câu.
Quản Thiên Tiếu do dự hai ba giây, sau đó nói: “Hình như bên chỗ của nàng xảy ra chuyện.”
“Một nữ nhân thì có thể có chuyện gì chứ?” Kim đại thiếu có vẻ không kiên nhẫn: “Ngươi không cần để ý đến.”
“Nhưng có một nữ nhân rất lạ, nàng ta chẳng những đoán được ta đang ở Thủy Tạ Thiên Cư, mà còn nói sẽ đến đây.” Quản Thiên Tiếu hơi sợ hãi: “Chu lão sư đang ở trong tay nàng ta, cũng không biết nàng ta có phát hiện được thứ gì không.”
“Có gì mà phát hiện chứ? Chúng ta chỉ bán thức ăn vặt, chẳng lẽ cũng phạm pháp?” Kim đại thiếu vẫn lơ đễnh như cũ, khoát tay nói: “Hôm nay chúng ta ra ngoài thư giãn, ca hát nhảy múa. Nếu xảy ra bất cứ chuyện gì, ta sẽ chịu trách nhiệm, ai cũng không thể bắt được ngươi.”
Rầm!
Cửa phòng bị người ta đạp đổ.
Một mỹ nữ tư thế hiên ngang mang theo một số người xông vào, lên tiếng: “Ai là Quản Thiên Tiếu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận