Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3761: Ngươi muốn chúng ta trả giá như thế nào?

“Họ, bọn họ…” Hàn Nhạc Hân hoảng sợ chỉ ra hành lang.
Dương San thuận theo hướng chỉ của Hàn Nhạc Hân nhìn sang, không khỏi sửng sốt.
Chỉ thấy một nam một nữ đang ghé xuống mặt hành lang, há miệng lè lưỡi điên cuồng liếm sàn nhà.
Liếm đến đầu lưỡi chảy máu vẫn tham lam, giống như muốn liếm cho mòn sàn nhà luôn vậy.
Hình ảnh này đã dẫn đến khách trọ chung quanh đều bước ra ngoài, chứng kiến một tuyệt thế kỳ cảnh.
Mặc dù hai người này đều che mặt, nhưng nhìn thân hình đại khái có thể đoán được là ai.
“Là Hoàng Vũ Thực và Bạch Tiểu Lâu. Bọn họ đang làm gì thế?” Dương San kinh ngạc, thuận miệng hỏi.
Hàn Nhạc Hân khó hiểu nhìn Dương San, về sau mới lấy lại tinh thần: “Làm sao ta biết được? Ta vừa mở cửa đã nhìn thấy cảnh này. Hơn nữa, dưới đất có cái gì rất ngon sao? Bọn họ liếm đến mức lưỡi chảy máu cũng vẫn còn liếm?”
“Chẳng lẽ là…” Dương San nhớ lại chuyện Hoàng Vũ Thực giẫm nát Thấm Nguyệt Hương và câu nói của Hạ Thiên.
Không nghĩ đến hai người kia quay lại thật, hơn nữa còn tuyệt không cố kỵ hình tượng, cứ thế mà liếm sàn nhà.
“Hoàng, Hoàng công tử, ngươi đừng liếm nữa, ở đó bẩn lắm.” Hàn Nhạc Hân không thể nhìn nổi, tiến lên đỡ Hoàng Vũ Thực.
“Ít, ít quá, tại sao lại ít như vậy?” Hoàng Vũ Thực đẩy tay Hàn Nhạc Hân ra, không quan tâm đến miệng mình đầy máu cùng với cái lưỡi bị thương, lớn tiếng hét: “Không thể ít như vậy được, có phải vừa rồi có người quét dọn qua không?”
Hàn Nhạc Hân sửng sốt, liền đáp: “Vừa rồi ta có nói nhân viên quét dọn quét qua một lần, có gì không?”
“Tại sao ngươi lại cho người quét dọn chứ?” Hoàng Vũ Thực gấp lên, đưa tay nắm lấy cổ áo Hàn Nhạc Hân, hung dữ hét lên: “Dưới đất là Thấm Nguyệt Hương, ngươi có biết nó trân quý đến cỡ nào không? Thấm Nguyệt Hương của ta đâu?”
Hàn Nhạc Hân như phát mộng, vô thức phản bác: “Không phải ngươi giẫm nát thứ đó sao? Ta thấy bẩn, nên cho người quét dọn thì sai à?”
“Đồ đâu, ngươi quét đi đâu rồi?” Hoàng Vũ Thực không còn lý trí, vết rửa nát trên mặt đã đỡ đi rất nhiều nhưng vẫn chưa đủ: “Ta hỏi ngươi đồ đâu? Ngươi bỏ đâu rồi?”
“Bên trong thùng rác.” Hàn Nhạc Hân bị thái độ của Hoàng Vũ Thực dọa cho nhảy dựng, nhất là khi hắn ta dán sát mặt đến gần, không cẩn thận để nàng nhìn thấy vô số chấm đỏ trên mặt, vô cùng buồn nôn. Hình tượng soái ca trong nháy mắt đã tiêu tan.
Hoàng Vũ Thực cũng không quản được nhiều như vậy, nhào về phía thùng rác, tiện tay đảo hai lần, quả nhiên mò được Thấm Nguyệt Hương bị nát, không chút nghĩ ngợi cho hết vào trong miệng.
“Cho ta, ta cũng muốn.” Bạch Tiểu Lâu vọt đến, nắm lấy tay của đối phương, muốn liếm ngón tay của hắn ta.
Một nam một nữ không chút hình tượng giành giật đồ ăn trong thùng rác, cảnh tượng cực kỳ quỷ dị khiến người xem kinh ngạc không thôi.
Người vây xem đều suy đoán hai người này rất có thể bị nghiện thuốc, vì thế lập tức có khách nghỉ báo cho cảnh sát.
Rất nhanh, cảnh sát đã chạy đến, mang hai người bọn họ đi.
Vở kịch náo loạn đến lúc này mới tạm thời hạ màn.

Trên thế giới này, bất kỳ hội nghị nào cũng dài dòng và nhàm chán.
Đại hội giao lưu Tuyết Thành lần này cũng không ngoại lệ.
Đầu tiên là các lãnh đạo quan trọng phát biểu, giảng giải lịch sử Tuyết Thành, mỹ cảnh Tuyết Thành, tương lai của Tuyết Thành.
Người tham gia hội nghị nghe đến buồn ngủ, nhưng vì tôn trọng và tố dưỡng chức nghiệp, bọn họ không thể không kiên trì.
Hạ Thiên cũng không cố kỵ nhiều như vậy, không coi ai ra gì, gối đầu lên chân Dương San mà ngủ, dẫn đến không ít người phải ghé mắt.
Hàn Nhạc Hân ôm mặt, muốn đổi vị trí.
Dương San lại không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, từ đầu đến cuối vẫn tự nhiên mát xa đầu cho Hạ Thiên.
Không ít người cảm thấy khó chịu. Nhưng điều kỳ lạ là, người của ban tổ chức lại làm như không thấy, một chút ý kiến cũng không có.
Một lát sau, khi hội nghị giải lao, một nhóm người khí thế hung hăng đến trước mặt Dương San, chắn cái bóng trước mặt Hạ Thiên.
“Ngươi chính là Dương San?” Trông nữ nhân quần áo hoa lệ, nhìn rất quý phái nhưng giọng nói lại bất thiện.
Dương San nhướng mày, thản nhiên đáp: “Đúng, ta là Dương San.”
“Quả nhiên là hồ ly tinh.” Nữ nhân nhìn Hạ Thiên đang gối đầu lên chân Dương San, có chút khinh thường nói: “Xem ra ngươi cũng chẳng có gì đặc biệt, lại đi bao nuôi cái thứ tiểu bạch kiểm không hề có ưu điểm gì."
“Hắn là chồng của ta, ngươi tốt nhất nên chú ý lời nói của mình.” Dương San không ngại người khác nói mình như thế nào, nhưng nàng không cho phép người khác bất kính với Hạ Thiên: “Nếu ngươi còn dám bất lịch sự với hắn như thế, ngươi cũng đừng trách ta không khách sáo.”
Nét khinh bỉ lại càng đậm trên mặt nữ nhân kia: “Ngươi không khách sáo như thế nào? Ta nói thẳng cho ngươi biết, ta tên Phong Đình Đình, là người Phong gia Tuyết Thành. Bạch Thiên Hào là chồng của ta. Nếu ngươi còn dám câu dẫn hắn ta, ta mới không khách sáo với ngươi đấy.”
“Bạch Thiên Hào là chồng của ngươi?” Dương San không khỏi nghi hoặc: “Mặc dù tuổi tác của ông ta không nhỏ nhưng hình như ông ta còn chưa kết hôn mà.”
“Chuyện này chẳng liên quan đến ngươi.” Phong Đình Đình không vui, lại càng quát lớn: “Tóm lại, ta đến là để cảnh cáo ngươi. Còn nữa, hôm qua các ngươi đả thương chồng của ta, nếu hôm nay ta không bắt các ngươi trả giá, người khác còn tưởng rằng Bạch gia chúng ta dễ khi dễ.”
Dương San thản nhiên hỏi lại: “Thế ngươi muốn chúng ta trả giá như thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận