Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4171: Không chừa một mống

Sau khi vẽ xong trận pháp, Chung Nghĩa Phong đặt A Hòa vào chính giữa trận pháp. Sau đó, ông ta chậm rãi bước đến trước mặt Kim Hương Nguyệt, nâng cằm của nàng lên: “Thật ra, ta còn phải cảm ơn ngươi. Nếu không nhờ có ngươi, ở trên máy bay, ta sẽ không nhịn được sự tức giận đối với Hạ Thiên. Cũng bởi vì ngươi bảo ta xuống máy bay, hắn mới không khám phá được ngụy trang của ta.”
Kim Hương Nguyệt chỉ oán hận nhìn chằm chằm Chung Nghĩa Phong, cũng không nói câu nào.
“Được rồi, ngươi nghe không hiểu đâu. Ngươi chỉ là một công cụ mà thôi.”
Chung Nghĩa Phong thở dài, rạch ngón tay của Kim Hương Nguyệt, nhỏ ra một giọt máu vào mi tâm của A Hòa bên trong trận pháp.
Kim Hương Nguyệt căm hận nói: “A Hòa là con trai của ngươi, chỉ cần bây giờ ngươi thu tay, tỉnh ngộ lại, ta có thể cầu tình cho ngươi.”
“Đúng là ngu đến hết thuốc chữa.” Chung Nghĩa Phong lắc đầu: “Ngươi chỉ cần nhìn xem là được. Chờ ta chuyển sinh thành công, máu của ngươi cũng đã chảy hết.”
Kim Hương Nguyệt nói: “Ngươi cảm thấy tính toán của mình thiên y vô phùng sao?”
“Ngươi muốn nói cái gì thì cứ nói.” Chung Nghĩa Phong lười lắng nghe, mặc dù Kim Hương Nguyệt không ngừng lải nhải, ông ta vẫn dùng máu của nàng vẽ một vòng dọc theo trận pháp, nối đến chỗ ngồi của mình và A Hòa, bóp một thủ ấn kỳ quái: “Ban đầu, nể tình vợ chồng, ta lưu ngươi một mạng cũng không phải là không được. Nhưng ngươi lại để Hạ Thiên chữa khỏi hàn khí trong người A Hòa, khiến cho tỷ lệ thành công của ta bị giảm một hai thành, cho nên ngươi cũng đừng trách ta vô tình.”
“Dùng huyết tế sinh, thiên đạo vô ngân.”
“Hàn âm vô tận, nghe hiệu lệnh của ta.”
Chung Nghĩa Phong miệng lẩm bẩm, cơ thể dần dần có chút mơ hồ, huyết khí từ thiên linh cái xông ra, nhuộm toàn bộ gian phòng thành một màu đỏ.
“Thu tay lại đi.” Kim Hương Nguyệt nhìn thấy, rống lên một câu cuối cùng: “Buông tha A Hòa cũng như buông tha cho chính ngươi. Bằng không, ngươi sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.”
Chung Nghĩa Phong tức giận không thôi, ngưng tụ một giọt máu nhỏ, bắn về phía Kim Hương Nguyệt: “Muốn chết.”
Bốp.
Giọt máu bắn ra, gần như xuyên thủng một mặt tường.
Tuy nhiên, Kim Hương Nguyệt vẫn bình yên vô sự.
“Người muốn chết là ngươi mới đúng.”
Một bóng người lười biếng từ lỗ thủng bước ra, gương mặt hiện lên sự khinh miệt: “Còn tưởng rằng ngươi có thể bày ra được trò gì hay, kết quả chỉ có bấy nhiêu?”
“Ngươi, ngươi…”
Chung Nghĩa Phong nhìn người đến, tròng mắt như muốn lồi ra: “Ngươi nên chết rồi mới đúng chứ, tại sao lại còn sống?”
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.” Người đến đương nhiên là Hạ Thiên. Hắn bĩu môi nói: “Ngươi thật sự cho rằng chút mánh khóe này của ngươi có thể giết được ta sao?” “Kịch Ngạo đâu? Tên phế vật này.” Chung Nghĩa Phong nhịn không được quát lớn: “Với một thân âm huyết của hắn ta, nếu nổ tung, cho dù là thiên tiên hàng thế cũng sẽ bị nổ chết. Cho dù nổ không chết các ngươi, cũng đưa các ngươi xuống địa tâm mới đúng chứ, tại sao ngươi có thể quay về được?”
“Này, người mà ngươi muốn tìm ở đây này.”
Một bóng người bị ném vào, lăn trên mặt đất vài vòng, đến chỗ Chung Nghĩa Phong thì ngừng lại.
“Đại, đại ca, cứu, cứu ta.” Người đến dĩ nhiên là Kịch Ngạo, tuy nhiên, cơ thể đã không còn trọn vẹn, chuẩn bị hấp hối.
Tiếp theo, Tô Bối Bối bước đến, phủi tay, bất mãn trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Về sau, mấy chuyện này ngươi làm đi, đừng bắt ta mang theo thi thể như vậy, đồ lưu manh.”
“Kế hoạch của ta rõ ràng thiên y vô phùng, không có khả năng có người nhìn rõ, cũng tuyệt đối không có khả năng có người phá giải.”
Tinh thần Chung Nghĩa Phong run lên, nói với Kịch Ngạo: “Trừ phi, trừ phi ngươi bán đứng ta.”
Dưới sự phẫn nộ, ông ta đặt tay lên trán Kịch Ngạo, hấp thu toàn bộ khí huyết còn sót lại bên trong cơ thể.
Kịch Ngạo không hề có lực hoàn thủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân biến thành xương khô, hoàn toàn mất đi ý thức, không còn khả năng phục sinh.
Tô Bối Bối cau mày, ánh mắt tràn ngập sự chán ghét: “Vì đạt được mục đích của mình, mặc kệ là vợ hay là con trai, hay là huynh đệ đều có thể giết, đúng là một tên súc sinh vô tình vô nghĩa không còn nhân tính.”
“Ngươi đừng nói đại nghĩa một cách nghiêm túc như thế.” Chung Nghĩa Phong nhanh chóng tiêu hóa sạch sẽ khí huyết của Kịch Ngạo, mũi thở ra một luồng khí, lạnh lùng nói: “Tu vi hai người các ngươi không thấp, trong đó nhất định cũng đã giết không ít người, đoạt lấy không biết bao nhiêu tài nguyên, nhiễm huyết tinh một chút cũng không ít hơn so với ta.”
“Ngươi sai rồi.” Tô Bối Bối cười nhạo, chỉ vào Hạ Thiên: “Ta hoàn toàn không có tu hành, sở dĩ ta có được tu vi hiện tại là dựa vào hắn.” “Hừ, tùy ngươi muốn nói sao thì nói.” Chung Nghĩa Phong hiển nhiên không tin: “Tu hành là làm trái thiên đạo. Trường sinh bất tử lại càng là chuyện nghịch thiên. Thế giới này không tồn tại phương pháp không trải qua huyết tinh thì có thể thu hoạch được tu vi. Muốn mạnh lên, nhất định phải hiến tế hết thảy. Tổ tông của ta chính là như vậy mới có thể khinh thường bát phương ở thế giới địa tâm.”
Hạ Thiên bĩu môi: “Chỉ có thể nói tầm mắt của ngươi không được rồi. Phương pháp tu hành, hàng ngàn hàng vạn, hoàn toàn không cần hiến tế bất cứ vật gì.” “Cho nên mới nói tổ tông các ngươi ngu xuẩn muốn chết.” Tô Bối Bối cũng vô pháp tán đồng quan điểm của Chung Nghĩa Phong: “Bọn họ hiến tế còn không phải bị diệt tộc sao? Cuối cùng hình như chỉ còn lại hai huynh đệ các ngươi… A, huynh đệ của ngươi bị giết rồi, chỉ còn lại một mình ngươi.” Hạ Thiên thản nhiên nói: “Không, không chừa một mống mới đúng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận