Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2619: Ngay cả tu tiên giả cũng có, tại sao lại không có yêu ma

Dưới Chung Nam Sơn.
Ninh Phi Diệp đưa đám Hạ Thiên vào một tiểu viện kiểu nông thôn.
“Hạ tiên sinh, căn phòng này là một trong những sản nghiệp của Thần Tiên hội, mong các vị an tâm ở đây, sẽ không có phiền phức gì cả.”
Sau khi xe dừng lại, Ninh Phi Diệp từ gara bước ra, nói với ba người Hạ Thiên: “Trong viện có đầu bếp, dì quét dọn, còn có bốn vệ sĩ, nếu như có việc gì khác cần dặn dò thì cứ gọi ta.”
“Ngươi không về chăm sóc ông sao?” Thạch Thuần có chút lo lắng nói: “Ông trở thành người bình thường hẳn là càng cần người chăm sóc chứ.”
“Bên Diệp lão có người chăm sóc đặc biệt, hơn nữa Tiền Mẫn Mẫn tiểu thư cũng sẽ thường đến thăm ông, sẽ không có chuyện gì cả.”
Ninh Phi Diệp cười giải thích, “Ngày mai chính là đại hội Ẩn Tiên, ta ở lại đây cũng có thể giúp Hạ tiên sinh xử lý vài việc vụn vặt, tránh cho có mấy phiền phức không tiện.”
Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần thấy Ninh Phi Diệp cũng đã nói thế rồi, đương nhiên không nhiều lời nữa.
Còn về Hạ Thiên thì hắn chẳng hứng thú với vấn đề Ninh Phi Diệp có ở lại hay không, càng không có ý kiến với việc gì xảy ra.
Không đến một lúc, Ninh Phi Diệp rất thức thời rời đi.
“Ba vị cũng đến tham gia đại hội Ẩn Tiên tại đây sao?” Đúng lúc này, trong viện cách vách đột nhiên có một nữ nhân áo xanh duyên dáng xuất hiện, nàng đứng bên tường rào, hàm chứa ý cười nhìn ba người Hạ Thiên.
Ninh Nhụy Nhụy đánh giá nữ nhân này, mỉm cười trả lời: “Ngươi dùng từ cũng, là nói ngươi đến tham gia đại hội Ẩn Tiên gì đó sao?”
“Đúng vậy.” Nữ nhân áo xanh vẫn duy trì nụ cười hiền hòa, “Ta thấy ba vị tài hoa nội liễm, khí vận kéo dài, rõ ràng là người tu đạo, mọi người sao không thẳng thắn trao đổi chút nhỉ?”
Hạ Thiên thuộc dạng có gì nói đấy, há mồm đáp trả một câu: “Trông ngươi xấu quá, không muốn giao lưu.”
“Ngươi!” Nữ nhân áo xanh tức giận đến mức không nói lên lời, có điều rốt cuộc vẫn là người tu đạo, nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, “Đúng, lão Từ ta đúng là không sánh bằng hai vị trẻ đẹp xinh xắn bên vị tiên sinh này.”
“Nhưng chúng ta chỉ trao đổi chuyện tu hành mà thôi, cần gì phải ghét bỏ người ta xấu chứ?”
Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười hòa giải thay Hạ Thiên: “Vị đại tỷ này, ngươi đừng để ý chi, tính cách của hắn bộc trực thế đó, có gì nói đó, thường đắc tội người khác.”
Nữ nhân áo xanh có chút hạn héo lời nói: “Lời này của ngươi hình như cũng đắc tội người ta lắm đấy, hắn nói cũng đúng, là ta trông xấu thật.”
“Ta không có ý này.” Ninh Nhụy Nhụy lúng túng giải thích.
“Không sao, ta không để ý người khác bình luận tướng mạo của ta.” Nữ nhân áo xanh rộng lượng khoát tay, vừa cười vừa nói: “Nếu đều là người trong tu hành vậy thì cần gì phải câu nệ tam quan của thế tục, mọi người quen biết nhau là duyên phận, chi bằng cùng nhau uống trà, nói chuyện chút, được không?”
Ninh Nhụy Nhụy trước giờ luôn đề phòng với loại nữ nhân lai lịch không rõ, nàng không muốn để ý đến người này, chỉ đành hờ hững nói: “Không cần đâu, chúng ta còn có việc phải làm, lần sau đi.”
“Cũng được, vậy hẹn lần sau.” Nữ nhân áo xanh cũng không kiên trì, chỉ cười hai tiếng, sau khi xoay người lại bổ sung thêm một câu: “Nếu như ta không nhớ nhầm thì căn phòng của các ngươi buổi tối sẽ có quỷ đến trêu, phải cẩn thẩn chút nhé, ha ha ha.”
“Ý, Nhụy Nhụy tỷ, nàng nói phòng chúng ta có quỷ phá.” Thạch Thuần há to miệng vẻ mặt kinh ngạc.
Ninh Nhụy Nhụy không khỏi mỉm cười, vuốt ve đầu Thạch Thuần: “Đừng lo lắng, nữ nhân đó chắc chắn đang nói vớ vẩn, dù cho thật sự có quỷ quấy phá cũng không cần sợ, có ta và anh rể ngươi ở đây mà.”
“Ta không sợ.” Thạch Thuần hai mắt phát sáng, vô cùng hưng phấn nói: “Từ bé đến lớn ta chưa từng gặp quỷ, nếu như có quỷ vậy thì tốt quá, ta nhất định sẽ bắt vài con để chơi.”
Ninh Nhụy Nhụy cạn lời xoa chán, nàng suýt nữa quên mất tính cách của vị cô nương này giống Hạ Thiên, căn bản không sợ trời không sợ đất, mất công vừa rồi nàng còn lo lắng cho Thạch Thuần.
“Quỷ gì đó hình như buổi tối mới có thể ra.” Thạch Thuần móc điện thoại ra xem thời gian, có chút thất vọng nói: “Giờ mới buổi trưa, còn tận mấy tiếng nữa mới tối.”
“Thuần nha đầu, cho dù đến tối cũng vô dụng.” Hạ Thiên bĩu môi, “Trên thế này không hề có quỷ.”
Thạch Thuần nghiêng đầu, có chút không hiểu hỏi: “Anh rể, sao ngươi chắc chắn vậy?”
“Ngay cả tu tiên giả cũng có, tại sao lại không có yêu ma?”
Hạ Thiên lười biếng trả lời: “Bởi vì nơi này là địa cầu, cho nên không có.”
“Đây là đạo lý gì?” Thạch Thuần không rõ.
Ninh Nhụy Nhụy cười nói: “Hắn nói không có thì là không có, ngươi hỏi nhiều làm gì.”
“Thế thì không phải tối nay sẽ chán lắm à.” Thạch Thuần thở dài, không khỏi lắc đầu, “Còn tưởng rằng sau khi đến Chung Nam Sơn có thể xõa chút.”
“Không cần suốt ngày nghĩ chơi bời.” Ninh Nhụy Nhụy đánh đầu Thạch Thuần, nhắc nhở nói: “Chúng ta đến Chung Nam Sơn là có chính sự phải làm.”
Thạch Thuần cười hì hì: “Là chính sự của các ngươi, ta đâu có đâu, ta chỉ đến đây chơi thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận