Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3484: Tiểu muội chân dài, thật ra nàng có đấy

“Thối quá!”
Ninh Nhụy Nhụy hơi cau mày, không khỏi nhăn mũi.
Nàng quay sang nhìn Nhiếp Tiểu Lý, phát hiện nàng không có phản ứng quá lớn, lập tức cảm thấy kỳ quái.
“Tiểu Lý, ngươi không ngửi được mùi thối sao?” Ninh Nhụy Nhụy không nhịn được hỏi một câu.
Nhiếp Tiểu Lý mờ mịt lắc đầu: “Ta không ngửi được.”
“Không thể nào, chẳng lẽ lỗ mũi của ngươi xảy ra vấn đề?” Ninh Nhụy Nhụy lại hít hà, thiếu chút nữa buồn nôn. Vừa rồi, nàng nhìn thấy thi thể đầy đất cũng không có cảm giác này.
Ngược lại, vừa rồi Nhiếp Tiểu Lý thiếu chút nữa buồn nôn, nhưng bây giờ lại không có cảm giác gì.
“Tiểu muội chân dài, nàng nghĩ sai rồi.” Hạ Thiên giải thích: “Mũi vợ tiếp viên hàng không chẳng những không có vấn đề, hơn nữa còn có công năng đặc biệt, đó chính là tự động giải trừ những mùi có hại cho cơ thể.”
“Thần kỳ như vậy sao? Ninh Nhụy Nhụy có chút hâm mộ: “Tại sao ta lại không có thiên phú dị bẩm như thế chứ?”
Hạ Thiên cười nói: “Tiểu muội chân dài, thật ra nàng có đấy.”
“Có sao?” Ninh Nhụy Nhụy lập tức hỏi: “Chỗ nào?”
“Ở đây.” Hạ Thiên nghiêm túc sờ vào cặp chân dài của Ninh Nhụy Nhụy: “Người bình thường đều không có đôi chân dài như thế, đây không tính là thiên phú dị bẩm à?”
Ninh Nhụy Nhụy lườm hắn một cái: “Sắc lang.”
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?” Nhiếp Tiểu Lý không được bình tĩnh như Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy, biểu hiện có chút sợ hãi: “Chúng ta bị thứ gì bao vây sao?”
“Vợ tiếp viên hàng không, nàng không cần sợ hãi, đây chỉ là một trò vặt mà thôi.” Hạ Thiên mỉm cười, thuận miệng trấn an: “Nếu nàng không thích, ta sẽ phá giải chiêu này.”
Nhiếp Tiểu Lý hoảng hốt, rất nhanh lắc đầu: “Trước cứ như vậy đi.”
Nàng nghĩ, nếu quả thật dễ dàng phá giải như thế, Hạ Thiên ngay từ đầu đã phá giải rồi. Hắn không ra tay, nói rõ hắn còn có sắp xếp khác. Nàng cũng không muốn vì mình vì phá hỏng kế hoạch của Hạ Thiên.
Thật ra, Nhiếp Tiểu Lý đã suy nghĩ nhiều rồi. Hạ Thiên không có kế hoạch gì cả, hắn chỉ muốn chơi một chút mà thôi, muốn nhìn xem Chiêm Thiên Thiên có chiêu thức thú vị gì hay không.
Nếu thú vị, lãng phí một chút thời gian cũng không quan trọng.
Nhưng nếu tên ngốc đó chỉ có một chút bản lãnh này, đến lúc đó, xử lý hắn ta cũng không muộn.
“Hừ, sắp chết đến nơi mà còn ra vẻ bình tĩnh.” Bên trong thế giới đen như mực quanh quẩn giọng nói của Chiêm Thiên Thiên: “Bên trong thế giới Thi Khí Hắc Qua, các ngươi chắc chắn sẽ phải chết. Hơn nữa còn chết vô cùng đau đớn. Không khí sẽ dần dần hao hết, cơ thể các ngươi cũng từng chút một nát rữa. Trong quá trình này, các ngươi sẽ không chết, nhưng cảm giác đau lại không ngừng tăng lên gấp bội.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Nói nhảm nhiều quá. Chút trình độ đó còn không đủ gãi ngứa cho ta.”
“Ha ha, bây giờ ngươi vẫn còn thời gian để dõng dạc. Lâu thêm chút nữa, các ngươi phải quỳ xuống cầu xin ta tha mang chó cho các ngươi.” Chiêm Thiên Thiên cuồng tiếu không thôi. Sau khi cười xong, hắn ta vẫn không quên nói với Ninh Nhụy Nhụy và Nhiếp Tiểu Lý: “Ninh Nhụy Nhụy, còn có đại tẩu hụt của ta, hai người các ngươi chỉ cần đồng ý làm nữ nhân của ta, bây giờ ta sẽ tha cho các ngươi.”
“Khi ngươi còn sống, ta nhìn ngươi đã không thuận mắt, chứ đừng nói chi ngươi đã chết.” Ninh Nhụy Nhụy khinh thường nói.
Nhiếp Tiểu Lý cũng không e dè: “Xin lỗi, ta chán ghét anh trai của ngươi vô cùng, cũng chẳng có hứng thú đối với ngươi. Người một nhà các ngươi đều khiến người ta cảm thấy buồn nôn.”
“Tốt, rất tốt, vậy các ngươi đi chết đi.” Chiêm Thiên Thiên giận tím mặt, giận đến mức gào thét lên.
Khí tường màu đen xung quanh bỗng nhiên lưu động, giống như một chất dịch nhờn đậm đặc nhanh chóng chia cắt Hạ Thiên, Ninh Nhụy Nhụy và Nhiếp Tiểu Lý.
“Buồn nôn quá.” Ninh Nhụy Nhụy có chút không chịu nổi, nói với Hạ Thiên: “Đừng kéo dài nữa, ngươi mau giải quyết hắn ta đi.”
Hạ Thiên cười nói: “Được rồi, tiểu muội chân dài nàng khó có được vẻ mặt như thế này. Ta sẽ nghe theo nàng.”
“Hừ, ta ngược lại muốn xem xem ngươi có bản lãnh gì có thể giải quyết được ta.” âm thanh của Chiêm Thiên Thiên chợt xa chợt gần, lửa giận lại càng thêm mãnh liệt. Bây giờ, hắn ta muốn tập trung tinh thần giết chết Hạ Thiên.
Dòng xoáy màu đen bao vây Hạ Thiên lại. Theo thời gian dần trôi, tốc độ vòng xoáy chậm lại, tạo thành một quả khí cầu màu đen cao bốn năm mét.
“Ha ha ha, Hạ Thiên, ngươi còn cuồng hơn cả ta đấy.” Chiêm Thiên Thiên chợt hiện thân, vòng quanh quả cầu màu đen, cuồng tiếu không thôi: “Bên trong khí cầu không có không khí, cho dù ngươi không bị thi khí ăn mòn, ngươi cũng đã sớm ngạt thở mà chết.”
Nhiếp Tiểu Lý không khỏi lo lắng, nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Ninh tỷ tỷ, chúng ta qua đó giúp đỡ Hạ Thiên đi.”
“Không cần đâu.” Ninh Nhụy Nhụy đỡ lấy Nhiếp Tiểu Lý, nhẹ giọng nói: “Chút mánh khóe đó hoàn toàn không đả thương được nửa cọng lông của Hạ Thiên.”
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Chiêm Thiên Thiên cười lạnh, vận chuyển quả khí cầu màu đen: “Bây giờ ta sẽ khiến các ngươi hoàn toàn tuyệt vọng.”
Chiêm Thiên Thiên khoát tay, làm ra động tác bóp quyền: “Nổ cho ta.”
Chỉ thấy quả khí cầu màu đen bỗng dưng nổ tung, đồng thời còn bắn ra hắc quang chói mắt.
Ninh Nhụy Nhụy và Nhiếp Tiểu Lý không cách nào nhìn thẳng luồng hắc quang này, đành phải nhắm mắt lại.
Khi hắc quang tan hết, trong thế giới màu đen đã không còn bóng dáng của Hạ Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận