Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2647: Kích động

“Nơi này là nơi ẩn thân sau cùng của tu giả ẩn dật chúng ta, tuyệt đối không thể tiết lộ cho người ngoài.” Mắt Cao đại lão lộ hung quang nhìn ba người Hạ Thiên, sau đó quay lại mắng tiểu đạo cô Niệm Tâm: “Niệm Tâm, ngươi mau nói đi, bọn họ là ai? Vì sao ngươi lại dẫn bọn họ đến đây?”
Tiểu đạo cô không hiểu, Cao gia gia từ trước đến nay luôn hiền hòa, sao bỗng nhiên lại thay đổi sắc mặt như thế, nàng vội vàng quay sang nhìn mẹ của mình.
Người phụ nữ mặc áo vải thô nghe Cao đại lão nói như vậy, cũng không khỏi biến sắc: “Cao thúc, Niệm Tâm nhất định không phải cố ý. Sư phụ phải cho phép, con bé mới dám dẫn người đến đây, trong đó tất có lý do của nó.”
“Mặc kệ là lý do gì, đưa người ngoài vào là đã vi phạm lệnh cấm trong thôn.” Cao đại lão hừ lạnh một tiếng, chỉ vào người phụ nữ mặc áo vải: “Gia đình các ngươi vi phạm lệnh cấm không phải lần một lần hai. Lần này ta tuyệt không dễ dàng tha thứ.”
Sau đó, Cao đại lão quay đầu quát lớn với người sau lưng: “Ngươi đi gõ chuông, triệu tập người trong toàn thôn. Hôm nay, ta nhất định phải giải quyết tai họa ngầm này. Nếu không, làm sao chúng ta có thể sinh tồn ở đây được nữa?”
“Cao thúc, tốt xấu gì ngươi cũng phải chờ trượng phu của ta trở về thương lượng lại đã.” Người phụ nữ mặc vài thô hiển nhiên không có chủ kiến, đành phải khẩn cầu: “Ông ấy còn ở dưới đáy…”
“Im ngay.” Cao đại lão giận dữ quát, cắt ngang lời phụ nữ mặc vải thô: “Lý Tú Thanh, chẳng lẽ ngươi còn muốn tiết lộ hết bí ẩn trong thôn chúng ta sao? Đây chính là tội chết.”
Người phụ nữ mặc áo vải thô sợ đến mức phải che miệng, vẻ khủng hoảng trên mặt càng ngày càng đậm.
Không lâu sau, trong thôn có thêm nhiều người đi ra, bọn họ cũng không còn trẻ tuổi, sắc mặt tái nhợt, trong tay cầm đủ loại vũ khí thô sơ, vây quanh đám người Hạ Thiên, bức đến một khoảng đất rộng.
“Anh rể, sao người ở đây nhìn có chút không bình thường.” Thạch Thuần cau mày, cảm thấy bầu không khí trong thôn rất kỳ quái, giống như một lớp thuốc súng mỏng lơ lửng trong không khí, chỉ cần động tác hoặc lời nói có chút không đúng, lửa giận của đám người kia sẽ bốc lên.
Hạ Thiên lười biếng đáp lại: “Một đám người vốn không bình thường, ở một nơi cũng không bình thường. Bị ép ở đây lâu đến như vậy, người bình thường cũng sẽ trở thành biến thái.”
“Ừm!” Thạch Thuần cũng cho là vậy.
Ninh Nhụy Nhụy lại cảm thấy sự việc không có khả năng đơn giản như thế, nhưng nàng cũng không phát biểu ý kiến, trước cứ nhìn một bước rồi nói sau. Dù sao, những người kia cũng không tạo thành uy hiếp đến tính mạng của bọn họ.
Rất nhanh, ba người Hạ Thiên cộng thêm mẹ con tiểu đạo cô Niệm Tâm bước đến khu đất bằng rộng lớn.
Cao đại lão quay người bước lên đài cao, từ trên cao nhìn xuống, nhìn những thôn dân đang từ dưới đất bò lên.
Thạch Thuần nhìn thoáng qua tất cả thôn dân tập trung lại, hơi cảm thấy lạ: “Không phải nói có một hai ngàn người à, tại sao bây giờ lại có mấy trăm thôi?”
‘Hơn hai mươi năm trước, nơi này đích thật có hơn hai ngàn người. Về sau, đi thì đi, chết thì chết, trốn thì trốn…” Người phụ nữ mặc vải thô nghe Thạch Thuần hỏi, vô thức trả lời: “Đến bây giờ, chúng ta chỉ còn chưa đến năm trăm người. Đương nhiên, vẫn còn một số thanh niên trai tráng đi làm việc.”
Hạ Thiên cười hì hì: “Ít người cũng tốt, ngược lại bớt không ít chuyện cho ta.”
“Lời này của ngươi là có ý gì?” Người phụ nữ mặc vải thô vô cùng mẫn cảm, nghe Hạ Thiên nói xong, bà không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Tiểu đạo cô Niệm Tâm sờ lên mặt người phụ nữ mặc vải thô, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng sợ, Hạ thúc thúc là người tốt. Sư phụ mời hắn đến chữa bệnh cho mọi người.”
“Mẹ biết, nếu sư phụ con đã đồng ý, nhất định là chuyện tốt.” Người phụ nữ mặc vải thô vẫn khá tin tưởng Niệm Tâm, hoặc có thể nói là tin tưởng sư phụ của bà, cũng chính là Quán chủ An Tâm quán Khâu Kiến Cơ.
“Mọi người im lặng nghe ta nói.” Cao đại lão hô to nói với những người dưới đài: “Hôm nay ta gõ chuông triệu tập mọi người đến là có chuyện quan trọng cần phải xử lý. Việc này có liên quan đến sinh tử tồn vong của tất cả ẩn tu chúng ta, cũng liên quan đến tương lai thôn chúng ta. Cho nên, mọi người hãy bình tĩnh nghe ta hiệu lệnh.”
Tiếng hô vang lên, mọi người đang ồn ào chợt yên tĩnh được một lúc, sau đó rất nhanh có người kêu la.
“Cao thôn trưởng, ngươi có lời gì thì mau nói đi, đừng trì hoãn việc ngồi thiền của ta nữa.”
“Đúng vậy, ta còn phải làm việc nữa, không có nhiều thời gian đâu.”
“Ta nhìn thấy tiểu cô nương Niệm Tâm của Tôn gia, có phải đến thời gian phát thuốc rồi hay không?”
“Tại sao còn có người ngoài ở đây, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?”
“…”
“Yên tĩnh.” Cao đại lão một lần nữa quát to. Sau khi tất cả mọi người đều im lặng, ông ta mới nói tiếp: “Ta sẽ nói cho mọi người biết một chuyện lớn đã phát sinh, mọi người nên chuẩn bị tâm lý trước. Nhưng chuyện thật giả thế nào, đợi lát nữa hỏi cho rõ ràng, mọi người sẽ tự phán đoán. Bây giờ, ta mời Niệm Tâm, ngươi hãy thuật lại sự việc một lần nữa đi.”
“Chuyện… chuyện gì?” Tiểu đạo cô Niệm Tâm bị dọa đến hồ đồ, không rõ câu hỏi cho lắm, hỏi ngược lại một câu.
Cao đại lão trừng mắt nhìn nàng, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Là vì sao ngươi lại mang người ngoài vào thôn?”
“À, là cái này ạ, là sư tổ gia gia nhờ ta dẫn ba người Hạ thúc thúc đến đây.” Tiểu đạo cô Niệm Tâm hiểu ra, lập tức mỉm cười: “Sư phụ bại hoại đã chết, sư tổ gia gia nói mọi người về sau cũng không cần ở chỗ này chịu khổ nữa, có thể ra ngoài tự do sinh sống.”
“Cái gì? Mạc Thủ Huyền chết rồi?”
“Không thể nào? Hắn ta chết như thế nào? Tại sao hắn ta lại chết?”
“Rốt cuộc ai đã giết hắn ta? Người đó muốn hại chết chúng ta sao?”
“Xong rồi, lần này chúng ta không có thuốc uống rồi.”
“Bảy ngày sau là ngày trăng tròn. Đến lúc đó, chúng ta phải chết.”
….
Bạn cần đăng nhập để bình luận