Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2713: Mưu đồ trăm năm

Chung Nam Sơn, đại điện Trùng Dương cung.
Bầu không khí trò chuyện giữa Nhậm chưởng giáo và đại diện tán tu rất hòa hợp, rất nhanh đã chào hỏi xong, bắt đầu tiến vào vấn đề chính.
“Chư vị đồng đạo đều là trụ cột vững vàng của Tu Tiên Giới. Tuy Chung Nam Sơn là một tiểu phái nhỏ, nhưng chúng ta cũng nguyện ý tận sức mọn vì Tu Tiên Giới.” Nhậm chưởng giáo thản nhiên nhìn tán tu chung quanh, chậm rãi nói: “Mấy năm gần đây, trên trái đất đã có linh khí khôi phục xuất hiện bên ngoài, linh khí hải ngoại lại càng thêm dồi dào. Linh mạch trong núi của ta bị tổn thương, càng lúc càng ít, chỉ sợ khó mà chống đỡ. Đại hội Ẩn Tiên lần này ta cũng muốn thương lượng một chút, việc phân phát linh khí và đan dược về sau sẽ phải giảm một nửa.”
Nghe xong, đại diện tán tu không khỏi biến sắc, mọi người nhìn nhau, biểu hiện của từng người khác nhau.
“Nhậm chưởng giáo, e rằng điều này không được ổn cho lắm.” Một đại hòa thượng trên đầu có sẹo không nhịn được liền lên tiếng: “Mấy tháng gần đây, linh khí hải ngoại đích thật tấp nập, nhưng là họa hay phúc thì vẫn còn chưa biết. Lúc này quý phái cắt giảm tiếp tế linh khí và đan dược, ta thấy quý phái không được tử tế cho lắm.”
Đã có người dẫn đầu, những người khác không khỏi hùa theo. Ai cũng không muốn phân ngạch của mình bị cắt giảm.
“Đúng vậy, Hải đại hòa thượng nói rất có lý.”
“Chuyện linh khí bất thường như vậy, đối với chúng ta là tốt hay xấu, còn cần nghiên cứu lại.”
“Cho dù linh khí thật sự khôi phục, chúng ta cũng không tranh nổi với các danh môn đại phái.”
“Cho nên, để trấn an chúng ta, quý phái nên gia tăng định mức mới đúng, tại sao lại còn cắt giảm?”
Một nữ tử khoảng bốn mươi tuổi đột nhiên cau mày, có chút bất thiện nhìn Nhậm chưởng giáo: “Nhậm Đạo Phưởng, các Chưởng giáo trước đó đều chưa từng đề cập đến chuyện này. Ngươi vừa xuất quan đã nhắc đến, có phải ngươi muốn mượn chuyện này chèn ép chúng ta, buộc chúng ta phải xưng thần với Chung Nam Sơn ngươi?”
Bà ta nói rất lớn, gần như trực tiếp chỉ sự lo lắng của chúng tu.
Các tán tu còn lại đều cảm thấy nữ nhân này thật sự quá lớn mật, nhưng đồng thời cũng bội phục bà ta. Tất cả đều quan sát biểu hiện của Nhậm chưởng giáo, chờ ông trả lời.
“Lời của Triệu tiên cô nghe vô cớ quá, nói chuyện cũng không khách sáo. Nếu bần đạo quả thật nghĩ như thế…” Nhậm chưởng giáo dừng lại hai ba giây, sau đó cười nói: “Ba mươi năm trước, ta đã cắt luôn nguồn cung cấp cho các vị, không cần chờ đến bây giờ.”
“Ý của Nhậm chưởng giáo là gì? Ông bớt nói mấy lời vi diệu lại đi.” Hải đại hòa thượng cau mày, vô cùng không vui: “Chung Nam Sơn các ngươi cung cấp linh khí và đan dược cho chúng ta cũng không phải là ân thưởng, mà là khoản bồi thường Trần chưởng giáo đã hứa sẽ cho chúng ta sau khi các ngươi phạm sai lầm lớn hơn trăm năm trước.”
“Không sai.” Triệu tiên cô lập tức gật đầu phụ họa: “Đây là sự đồng ý của Trần chưởng giáo năm đó, vĩnh viễn không thay đổi. Nhậm Đạo Phưởng, ông ấy là sư phụ của ngươi, ngươi sẽ không xem lời ông ấy là rắm chứ?”
Nhậm chưởng giáo cũng không tức giận, trầm ngâm một hồi, lập tức đáp: “Không sai, cách đây hơn một trăm năm, bởi vì bổn phái không quan sát, dẫn đến đại kiếp Tu Tiên giới. Sư tôn bần đạo cảm thấy áy náy về điều này, cho nên mới lập xuống lời thề, đồng thời cũng truyền xuống cho hậu bối tử tôn không được làm trái.”
“Còn chưa kết thúc sao?” Một nam tử trẻ tuổi diện mạo thanh tú vỗ tay cười nói: “Ta thấy, Nhậm chưởng giáo chỉ đang nói đùa mà thôi. Mọi người đừng chú ý đến.”
Hải đại hòa thượng hừ lạnh một tiếng: “Mấy trò đùa này bớt chơi lại. Nếu tán tu trong thiên hạ đều tưởng thật, đến lúc đó cục diện không dễ thu thập.”
Mặc dù thái độ của các tán tu khác không cứng rắn bằng Hải đại hòa thượng, nhưng ý tứ biểu đạt cũng không kém bao nhiêu.
Nhậm chưởng giáo im lặng không nói, tinh tế quan sát phản ứng của những người này, suy đoán trong lòng càng thêm minh xác.
Lúc này, Ninh Nhụy Nhụy đang dự thính đằng sau cảm thấy nghi hoặc: “Đám tán tu này khó tránh khỏi quá cứng nhắc đi. Kiếp nạn lần đó cũng không phải Chung Nam Sơn khởi xướng, việc phân phát linh khí và đan dược chỉ nghiêng về tình, không phải bổn phận. Bọn họ dựa vào cái gì mà tỏ thái độ ăn chắc Trùng Dương cung thế?”
Trương Minh Đà cười lạnh: “Dựa vào da mặt bọn họ dày, ăn chắc Trùng Dương cung là danh môn đại phái không dám nuốt lời.”
Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên gặp được Cát đạo trưởng An Tâm Quán bên trong bí cảnh dưới đáy biển, từ trong miệng ông ấy biết được chi tiết về đại kiếp, cũng biết đây không phải trách nhiệm của Trùng Dương cung. Cho nên, bọn họ đều đồng tình với Trùng Dương cung, không khỏi sinh lòng chán ghét đám tán tu lòng tham không đáy này.
“Bọn họ quá đáng quá.” Ninh Nhụy Nhụy lắc đầu: “Nếu không phải Hạ Thiên đã sửa xong linh mạch, chỉ sợ Chung Nam Sơn sẽ bị bọn họ mài chết.”
“Sự việc không đơn giản như vậy.” Trương Minh Đà cau mày, có chút lo lắng: “Ta càng lúc càng hoài nghi, thật ra việc linh mạch bị tổn hại cũng nằm trong kế hoạch của một số người. Bằng không, cũng không có nhiều thế lực tiềm ẩn trong lòng đất như thế. Nếu Hạ Thiên không chữa khỏi bệnh cho Nhậm chưởng giáo, chủ trì đại hội Ẩn Tiên lần này chính là đại đồ đệ của ông ấy. Hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.”
Ninh Nhụy Nhụy nửa tin nửa ngờ: “Nếu tất cả đều nằm trong kế hoạch của người kia, vậy thì ông ta quá đáng sợ rồi, mưu đồ cách cục hơn một trăm năm?”
“Đây cũng không phải là chuyện quá khó tin.” Trương Minh Đà khẽ cười một tiếng, giải thích với Ninh Nhụy Nhụy: “Tuổi thọ của những người tu tiên kéo dài, năng lực vượt qua người bình thường. Bọn họ cũng đã sớm chán ghét sự hưởng lạc mà người bình thường theo đuổi, cho nên bọn họ thích đùa bỡn nhân tính. Ngươi đừng tưởng rằng bọn họ có hùng tâm chí lớn gì cả. Đại cục trăm năm chỉ là phương thức để bọn họ giết thời gian mà thôi.”
Ninh Nhụy Nhụy nghe xong, tam quan của nàng như muốn sụp đổ, hình tượng tiên phong đạo cốt của tu tiên giả trong đầu trong nháy mắt vỡ nát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận