Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1607. Hạ Lãnh

“Đúng vậy, vợ Tiểu Y Y, chúng ta cứ ăn xong nồi lẩu này đã, sau đó đi tới Giang Hải cũng được.” Lúc đầu, Hạ Thiên đợi ở nơi này còn có chút mất kiên nhẫn, vì Lam Y Nhân muốn rời đi, nên hắn cũng không thèm nghĩ nhiều nữa.
“Nhưng nửa đêm không có máy bay, không có xe lửa, không có cách nào để đi.” Lam Y Nhân có chút không nói nên lời, người chồng này của nàng hình như tính tình hơi vội? Nói đi là sẽ lập tức đi sao?
Dừng một chút, Lam Y Nhân lại nói: “Hay ngày mai chúng ta mua vé máy bay rồi lại đi, được không?”
“Vợ Tiểu Y Y, chúng ta chạy về là được rồi, rất nhanh thôi.” Hạ Thiên vội vàng nói: “Ta không có thẻ căn cước nên hình như không mua được vé máy bay.”
“Anh không có thẻ căn cước sao?” Lam Y Nhân dở khóc dở cười, chẳng lẽ tên này là kẻ mờ ám sao?
“Đúng vậy, bình thường khi đi ra ngoài ta đều không cần thẻ căn cước, bây giờ ta cũng không biết mình đã ném cái thẻ căn cước ở đâu nữa.” Hạ Thiên thản nhiên nói.
“Với thân phận của anh thì xin cấp lại thẻ căn cước cũng không khó phải không?” Lam Y Nhân không nói nên lời.
“Ta lười làm lắm.” Hạ Thiên thực sự rất lười đi làm, nếu hắn muốn làm, chỉ cần gọi điện thoại cho Ám Ảnh Đoàn bên kia, chắc chắn sẽ gửi tới đủ các loại thẻ căn cước, hộ chiếu gì đó.
Chỉ có điều Hạ Thiên cảm thấy nếu không có những thứ đó cũng có không có vấn đề gì. Mặc dù đôi khi có những lúc bất tiện nhưng nhìn chung không ảnh hưởng gì nhiều.
“Được, vậy đợi lát nữa chúng ta sẽ trở về.” Lam Y Nhân đồng ý, chạy đến Giang Hải thì chạy đến Giang Hải, ngược lại nàng còn muốn xem mình một chút, rốt cuộc bản thân có thể chạy được bao xa.
Còn về phần hành lý gì đó, Lam Y Nhân cũng không có ý định đóng gói, thật ra cũng không có gì để đóng gói, ngoại trừ một cái túi xách nàng mang theo bên người, còn những thứ khác thì đã bị đốt rụi hoặc đang ở nhà họ Lam nên nàng không muốn đi lấy.
Dù sao thì cùng lắm bắt đầu lại mọi thứ.
Còn thiếu tiền thì đã có chồng, để cho hắn nuôi là được.
Lam Y Nhân vẫn có suy nghĩ rất thông suốt, nàng cũng không ngại được nam nhân bao nuôi, ít nhất là bây giờ, nàng thật sự không có tâm trạng làm việc gì cả.
“Mẹ, con muốn ăn cái này, con muốn ăn cái kia…” Đúng lúc này vang lên giọng nói của một đứa bé, nửa đêm có người mang trẻ con đi ăn lẩu cũng không phải chuyện phổ biến.
Tất nhiên cũng không có người nói gì, nhưng điều đó lại khiến cho Lam Y Nhân đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.
“Ừm, chồng à, anh có con không?” Trong lòng Lam Y Nhân thầm nghĩ, tên này có nhiều vợ như thế, liệu có sinh một đám con trai con gái hay không?
Nếu thật sự là như vậy, liệu sau khi trở về thành phố Giang Hải, nàng có phải cả ngày giúp hắn nuôi con không?
“Có chứ, Băng Băng và ta có sinh ra một đứa.” Hạ Thiên trả lời.
“Chỉ có một đứa con thôi sao?” Lam Y Nhân hơi giật mình, chồng nàng vốn nổi tiếng rất nhiều vợ, chỉ có một đứa con là điều vô lý, phải không?
“Đúng vậy, chỉ có một đứa.” Hạ Thiên gật đầu: “Các nàng nói thời gian sau này còn rất dài, mà chúng ta đều có thể sống trường sinh bất lão nên không cần phải vội sinh con. Hơn nữa, Thần Tiên Tỷ Tỷ cảm thấy ta vẫn còn giống như một đứa trẻ, nàng bảo đợi ta trưởng thành hơn rồi tính sau.”
“Vậy con của anh bây giờ đang ở đâu? Bây giờ, không phải ở Giang Hải chứ?” Lam Y Nhân lại hỏi.
“Có lẽ nó đã rời đi với Băng Băng và những người khác rồi.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
“Có lẽ?” Lam Y Nhân sửng sốt: “Anh còn chưa đi xác nhận một chút nào sao?”
“Đám người Băng Băng đều biết ta sẽ không mang theo trẻ con, hơn nữa Hạ Lãnh cũng không cần ta mang theo. Hắn đã mười hai tuổi rồi, có thể tự lo cho bản thân mình. Vậy nên ta không có quản nữa.” Hạ Thiên nói ra, hiển nhiên là hắn hoàn toàn không để chuyện này vào trong lòng chút nào.
Lam Y Nhân có chút bó tay rồi, đúng là người chồng này còn chưa đủ trưởng thành.
“Hình như ta thực sự đã quên hỏi một chuyện.” Hạ Thiên tự lẩm bẩm: “Thôi, để ta gọi điện thoại cho Hạ Lãnh thử xem.”
Lam Y Nhân không biết nên cười hay nên khóc. Đã bao lâu rồi hắn mới nhớ tới việc gọi điện thoại cho con trai của mình. Nào có người cha nào vô trách nhiệm như hắn chứ.
Lúc này, Hạ Thiên đã bấm dãy số của Hạ Lãnh, khi Hạ Lãnh mới ba tuổi đã có điện thoại di động của riêng mình, hơn nữa số điện thoại di động vẫn luôn không thay đổi.
Điện thoại được kết nối, cũng không có lời nhắc nhở rằng đã nằm ngoài vùng phủ sóng, nhưng vẫn không có người bắt máy.
“Không có ai trả lời, có lẽ nó đã đi với đám người Băng Băng rồi.” Hạ Thiên cũng không tiếp tục gọi điện nữa, nếu như Hạ Lãnh không rời đi thì đã nhận điện thoại từ lâu.
Bản thân là con trai của hắn, Hạ Lãnh tự nhiên sẽ không phải người bình thường, cho nên chắc chắn luôn có cảnh giác.
“Anh chắc là sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?” Trái lại, Lam Y Nhân có chút lo lắng thay cho Hạ Thiên.
“Vợ Tiểu Y Y, nàng không cần lo lắng. Thần tiên tỷ tỷ và những người khác sẽ thu xếp mọi việc rất ổn thỏa. Hơn nữa, mặc dù Hạ Lãnh không bằng ta, nhưng cũng rất giỏi. Cho dù chỉ có một mình nó sống trên thế giới này, nó vẫn có thể sống rất tốt.” Hạ Thiên thật sự không lo lắng chuyện đó, tất nhiên hắn vẫn nghĩ rằng Hạ Lãnh cũng sẽ đi theo mấy người vợ kia.
Dù sao thì những người giúp việc trên đảo Thần Tiên đều bị đưa đi, vậy nên các nàng không có lý do gì để không đưa Hạ Lãnh đi cùng.
Lam Y Nhân không hỏi thêm gì nữa, tiếp tục ăn nồi lẩu của nàng.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của Hạ Thiên vang lên.
Hạ Thiên lấy điện thoại di động ra nhìn thì thấy dãy số hiển thị chính là của Hạ Lãnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận