Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4204: Các ngươi cũng xứng là Ngũ đế?

“Ai đến cũng không cứu được ngươi đâu.”
Hạ Thiên lại một quyền đánh tới.
Nam nhân mày trắng không còn khí tức, tiếp theo một sợi khí tức màu trắng từ trong cơ thể hắn ta lượn lờ dâng lên, nhanh chóng bay về phía xa.
Bạch Thi Tình lập tức nói với Hạ Thiên: “Đó là mệnh hồn của hắn ta, đừng để nó trở lại thần hạch. Nếu không, chúng ta xong đời rồi.”
“Không sai, nhất định phải ngăn mệnh hồn của hắn ta lại.” Bạch Dương Huyền nói với Hạ Thiên: “Trọng ngực của ta có một lá bùa có thể định trụ mệnh hồn của hắn ta, kéo dài được thời gian, chúng ta cũng có thể trốn khỏi nơi này.”
Hạ Thiên khoát tay: “Không cần phải như vậy.”
Bạch Dương Huyền nghe xong, vội tiếp tục khuyên: “Hạ tiên sinh, ngươi ngàn vạn lần đừng tự đại. Bạch đế là người trẻ nhất trong Ngũ đế, thực lực yếu nhất. Ngươi dùng tà… xảo pháp để phá, chiếm được tiên cơ, nhưng tứ đế còn lại đều là Thần tộc tu hành hơn ngàn năm, trong hội trưởng lão lại càng có một vị lão Thần tộc sống trên vạn năm, tuyệt đối không thể địch lại. Chúng ta tạm lánh trước vẫn thỏa đáng hơn.”
“Bất kế tứ đế hay là hội trưởng lão, ai đến ta sẽ xử lý người đó.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Mấy loại có thực lực như vậy cũng không phải đồ cổ, không phải cứ lâu là lợi hại.”
Trong lúc mọi người đang nói chuyện với nhau, khí tức mệnh hồn màu trắng đã bay vào trong khe nứt, biến mất không thấy đâu.
“Lần này xong rồi.” Bạch Dương Huyền nhìn thấy, lắc đầu cười khổ: “Với tính cách có thù tất báo của Bạch đế, hắn ta tất nhiên sẽ giết sạch Thần tộc không nghe hiệu lệnh. Sơn Hải giới lại một lần nữa bốc lên gió tanh mưa máu.”
Chưa đến nửa giây, khí tức mệnh hồn của nam nhân mày trắng đã nhanh chóng biến mất.
“Ha ha, lão phu tức cười mất.”
Sa Văn Đạt nhịn không được giễu cợt: ‘Tiểu tử, ngươi nhất định phải chết. Mặc dù không biết ngươi đã sử dụng công pháp tà môn gì mới chiếm được tiện nghi nhất thời, nhưng khi tứ đế đến, ngươi nhất định sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục… A!”
“Ngươi nói nhảm nhiều quá.” Hạ Thiên nhếch miệng, một cước đạp bay ông ta ngã xuống trọc thủy.
Bây giờ, linh lực của con hàng này bị phong, chẳng khác gì phàm nhân. Rơi vào trong sông hơn phân nửa chết chắc.
Sau khi sợi khí tức màu trắng tan biến trong khe nứt, kiếm khí trên người ba cha con Bạch thị cũng biến mất luôn. Bọn họ nhanh chóng lấy lại được tự do.
Tuy nhiên, sau khi khôi phục lại, Bạch Dương Huyền lập tức nói: “Bây giờ ta phải đi thông cho thần tộc ba vực khác, để bọn họ nhanh chóng rời khỏi đây, đại họa sắp đến rồi.”
Nói xong, ông quay sang nói với Hạ Thiên: ‘Ngươi cũng mau quay về mặt đất đi. Ngũ đế không phải là người mà ngươi có thể đối đầu. Ở lại đây chỉ có một con đường chết.”
“Không cần.” Hạ Thiên khoát tay.
Bạch Thi Tình cũng khuyên: “Hạ tiên sinh, cha ta nói đúng đấy. Núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đốt. Thần hạch Ngũ đế có hạn, tạm thời còn chưa có cách nào đuổi lên mặt đất, ngươi nên rời đi trước đi.”
“Hạ Thiên, tại sao ngươi lại cố chấp như vậy chứ.” Bạch Bích Tiêu cũng không nhịn được, tiến lên kéo lấy tay áo của hắn: “Bây giờ ngươi rời đi vẫn còn kịp. Nếu không, ngươi sẽ không còn cơ hội nữa.”
Hạ Thiên vẫn bất sở vi động như cũ.
Bạch Dương Huyền nhìn thấy, cũng không tiếp tục khuyên nữa. Ông nói với hai con gái của mình: “Được rồi, chúng ta trước tách ra đến những Thần tộc gần đây, có thể cứu được ai thì cứu.”
“Các ngươi cũng không cần đi.” Hạ Thiên lạnh nhạt nói.
“Vì, vì sao?” Bạch Thi Tình không hiểu.
Tính cách của Bạch Bích Tiêu trước đi đi thẳng về thẳng, trực tiếp biểu đạt sự bất mãn của mình: “Cho dù trốn không thoát cũng không thể từ bỏ như ngươi. Có gì cũng phải thử một lần chứ.”
“Xác thực không cần đi nữa.” Bạch Dương Huyền bỗng gật đầu tán thành lời nói của Hạ Thiên.
“Cha, tại sao cha lại… A!” Bạch Bích Tiêu đang định phàn nàn thái độ của cha nàng, kết quả vừa đưa mắt đã nhìn thấy một thứ không thể tưởng tượng nổi.
Toàn bộ Phi Diệp giới vực dùng tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được đang sụp đổ. Bất luận là sông núi hay là mặt đất đều đổ sụp giống như quân bài domino, từ xa đến gần, không ai có thể tránh, cũng không có chỗ trốn.
Nơi sụp đổ biến thành một cái hố khí màu trắng sâu không thấy đáy.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Bạch Thi Tình kinh ngạc không hiểu.
Bạch Dương Huyền thở dài một tiếng, nhận mệnh: “Không cần nói, nhất định là Ngũ đế và hội trưởng lão khởi động thần mạch một lần nữa hợp Sơn Hải cửu giới lại làm một.”
“Vậy thì thế nào?” Bạch Bích Tiêu không hiểu quan khiếu trong đó.
Bạch Dương Huyền cười khổ: “Chúng ta ai cũng đừng hòng trốn. Tất cả Thần tộc đều sinh hoạt dưới mí mắt của bọn họ, mặc cho bọn họ chém giết.”
“Ta thấy mục đích chủ yếu của bọn họ chính là phòng ngừa chúng ta và Hạ tiên sinh rời đi.” Bạch Thi Tình lạnh lùng nói.
“Chỉ có cửu giới cùng tan mới có thể phong tỏa hết thảy cửa vào.” Bạch Dương Huyền gật đầu: “Lần này đúng là tai kiếp khó thoát, chỉ hy vọng hội trưởng lão và tứ đế còn lại nể tình có cùng nguồn gốc mà không để liên lụy quá rộng. Nếu lạm sát kẻ vô tội, khiến cho nhân số Thần tộc giảm mạnh, đến lúc đó chỉ sợ thần hạch cũng sẽ bị sụp đổ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận